Lộ Lê đỡ cái eo già hơi lên men xuống lầu, tên cầm thú Tần Vũ đã đến quân đoàn, Nhạc Hiểu nghênh diện đi tới, ánh mắt ái muội ở trêи người y dạo một vòng.
“Phu nhân thật hạnh phúc nha, mỗi đêm đều có thượng tướng yêu thương, người cô đơn thật đáng thương, còn bị người khoe ân ái trước mặt.” Nhạc Hiểu lộ ra vẻ mặt vạn phần cảm khái.
“… Biến.” Lộ Lê hoàn toàn không muốn nói gì với cậu ta.
“Phu nhân đừng tức giận, tôi nói giỡn thôi.” Nhạc Hiểu cười hì hì nói, càng ở với cậu ta lâu thì tính cách càng bại lộ rõ.
Lộ Lê cảm thấy nhất định là mình ngày thường quá nhân từ,
chờ y khỏe lên, nhất định sẽ lấy lại phong độ.
Nhạc Hiểu thấy y muốn làm lơ, càng quấn lấy y nói chuyện, cậu ta còn có tin tốt muốn chia sẻ với phu nhân, không nói thì cậu ta sẽ cảm thấy ngứa miệng.
Lộ Lê đi tới bàn ăn, ánh mắt quét qua đồ ăn trêи bàn một vòng, phát hiện bữa sáng nay không có chút dầu chiên, tâm tình tức khắc tốt lên rất nhiều, y không thích đồ ăn dầu mỡ.
Nhạc Hiểu ngồi đối diện, chú ý tới ánh mắt y, “Thượng tướng dặn dò đầu bếp làm vậy, nói không làm đồ nhiều dầu chiên.”
Lộ Lê hơi khựng lại, đừng tưởng lấy lòng y thì y sẽ tha thứ tối hôm qua quá phận, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Tần Vũ đương nhiên không phải vì mong y tha thứ, hắn căn bản không cảm thấy mình làm vậy có gì sai, họ là vợ chồng, làʍ ȶìиɦ vốn dĩ là thiên kinh địa nghĩa, hắn chỉ quan tâm sức khỏe của Lộ Lê, cộng với biết y không thích đồ dầu mỡ nên mới dặn đầu bếp như vậy.
“Đúng rồi, phu nhân à, chuyện của Tần bộ trưởng đã được giải quyết.” Nhạc Hiểu rất muốn nói với y chuyện này.
“Nhanh như vậy?” Lộ Lê khựng lại, có chút kinh ngạc, cứ tưởng rằng ít nhất cũng phải mất hai ba ngày.
“Đương nhiên, đây chính là chuyện liên quan đến danh dự của Tần bộ trưởng, sao có thể để nó tiếp diễn, mà với phong cách của Tần bộ trưởng, anh ta sẽ không bỏ qua cho người đứng sau thao túng hết thảy.” Vẻ mặt Nhạc Hiểu có chút vinh dự.
Lộ Lê rất muốn hỏi này thì liên quan gì đến cậu ta mà vui như vậy, nhưng y càng muốn biết Tần Ca giải quyết thế nào hơn, bèn hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Xác thật là có người nhằm vào Tần bộ trưởng, tuy Tần gia rất cường đại, ngay cả vương thất đều phải cho mặt mũi, nhưng bởi vì phương pháp xử sự nên đắc tội không ít người. Ví dụ như Tần bộ trưởng, anh ta là Bộ trưởng Bộ Tài chính, nắm giữ mạch máu tài chính của đế quốc, muốn được đầu tư thì đều phải được Tần bộ trưởng gật đầu, nhưng Tần bộ trưởng rất cường ngạnh, xử sự nghiêm khắc, trong công việc tuyệt đối không qua loa, không có kế hoạch cụ thể rõ ràng thì đừng mong anh ta xì tiền ra đầu tư, cứ như vậy đắc tội không ít người.
“Người nhằm vào Tần Ca đã từng muốn được đầu tư lại bị cự tuyệt?”
Nhạc Hiểu lắc lắc đầu, “Không phải.”
Lộ Lê bất lực, “Vậy cậu nói nhiều như vậy làm gì?”
“Không phải đã nói sao, người đứng sau lợi dụng điểm này, châm ngòi ly gián những người bất mãn với Tần bộ trưởng nên mới có chuyện hôm qua.”
“Người này là ai?”
Nhạc Hiểu không trực tiếp trả lời, lại kể một chuyện khác, “Đến đây phải kể đến nhiệm kỳ của bộ trưởng. Mỗi nhiệm kỳ kéo dài 5 năm, sau 5 năm sau sẽ tuyển lại, năm tới Tần bộ trưởng nhậm chức tròn 5 năm, bình thường sẽ chuẩn bị tuyển chọn trước một năm, người đứng sau là một trong những ứng cử viên.”
Lộ Lê hiểu được, với nhân khí của Tần Ca, tuyển cử năm tới khẳng định sẽ lại là anh ta. Nếu Tần Ca lại lần nữa lên làm bộ trưởng, Bộ Tài chính hắn cầm giữ sẽ làm tổn hại đến lợi ích của người nào đó, vì thế những người này muốn diệt trừ Tần Ca, từng chút bại hoại thanh danh của anh ta.
“Không ngờ bên trong có nhiều chuyện lắt léo như vậy.” Lộ Lê đột nhiên hiểu ra, người khác chỉ nhìn thấy bề ngoài của Tần gia cường đại ngăn nắp, lại không biết họ ở sau lưng gặp phải bao nhiêu công kϊƈɦ, nỗ lực thế nào mới có địa vị hiện tại.
Thiên phú là lợi thế, nhưng không có ngày sau nỗ lực, thiên phú đến mấy cũng sẽ theo thời gian mà tiêu ma không còn. Người bình thường nhìn thấy bầu trời mới, người tâm tư không tốt nhìn thấy ghen ghét.
“Đúng vậy, thật ra Tần bộ trưởng cùng thượng tướng đều không dễ dàng.” Nhạc Hiểu cũng cảm khái.
Người đứng sau tuy làm rất cao minh, tìm tấm mộc để không bị hoài nghi, càng không lưu lại chứng cứ gì liên quan đến mình. Nhưng Tần Ca cũng có thủ đoạn, anh ta suy đoán một chút là ra, hơn nữa bắt được đối phương cũng chỉ mất mấy giờ. Nhạc Hiểu biết tin do Tần Ca thả ra, rất nhiều công dân vốn tin tưởng Tần Ca, cho nên chân tướng lộ ra, lực chú ý của quần chúng lập tức bị di dời.
Lúc sau lại có người ở Tinh Võng thả ra tin đối phương bôi đen Tần Ca vì tuyển cử sang năm, chuyện này giống như thọc phải tổ ong vò vẽ, đối phương đi ra từ trong tối, trực tiếp bại lộ dưới ánh sáng.
Bàn cờ bị phá, đối phương hoảng loạn, căn bản không ngờ Tần Ca có thể nhanh chóng tẩy trắng bản thân. Tuy rằng tin trêи mạng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ thực tế, nhưng rất nhiều người đều tin tưởng người bôi đen Tần Ca chính là người này.
Ngắn ngủn một ngày, thanh danh của đối phương đã mất hết, tuyển cử năm tới cũng hoàn toàn vô vọng, muốn một lần nữa đứng lên, được công dân đế quốc ủng