Những vật liệu y muốn phân thành rất nhiều chủng loại, cơ bản thì showroom Tây Huy có gì thì y mua hết, những thứ họ không có thì y cũng tạm thời không cần đến.
Mỗi một loại y đều muốn số lượng nhất định, cộng tổng lại liền đạt tới số lượng kinh người.
Lưu Quang mỉm cười ghi nhớ một chữ không sai, sau đó đi kiểm hàng, bởi vì số lượng nhiều nên mất nửa giờ.
“Nửa giờ sau chúng tôi sẽ quay lại.” Tần Vũ mở miệng.
“Cảm ơn quý khách đã mua hàng.”
Hai người ra khỏi phòng đấu giá, Lộ Lê mới hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Xe huyền phù mua lần trước hôm nay có thể lấy.” Tần Vũ nói.
Lộ Lê vỗ trán một cái, “Ai da, em đã quên luôn chuyện này, nửa tháng qua thật mau.” Tần Vũ còn nhớ rõ, tới đây cũng là vì chuyện này đi.
Tất cả thủ tục mua xe huyền phù đều đã làm xong từ trước, đề phòng khách hàng đột nhiên tới lấy bất cứ lúc nào.
Người phụ trách hàn huyên với họ một lát rồi dẫn họ đến gian trưng bày, còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng ầm ĩ nho nhỏ truyền đến.
“Thiếu gia Renault, xin đừng gây khó dễ, chiếc huyền phù này đã có chủ, nhỡ xảy ra sai sót gì, tôi không đảm đương nổi.” Nhân viên khó xử nhìn thanh niên trước mặt, có chút đau đầu, lại không thể đắc tội.
“Tôi nói, nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ nói với chủ xe, không sao đâu, sao anh không nghe lọt tai.” Renault hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm chiếc huyền phù cách đó 2, 3m.
Tư thế bám riết không tha này, nếu không phải vị thiếu gia này là khách quen của họ, có sở thích sưu tập xe huyền phù, nhân viên sẽ cho rằng đối phương cố ý tới gây rối.
Nhân viên quả thật muốn hộc máu,
rốt cuộc là ai nghe không vào. Anh ta sắp không chịu nổi thì cứu tinh tới.
“Thì ra là thiếu gia Renault, đã lâu không thấy. Sao ngài tới đây?” Người phụ trách đi tới mới phát hiện là Renault, nheo mắt. Anh ta nhớ lại lúc trước vẫn luôn bị tổ tông này dây dưa, quả thực có thể bức người phát điên.
“Ồ, là anh à.”
Renault định nói tiếp, lại thoáng nhìn thấy hai người phía sau, rùng mình, lập tức đoán một trong hai người này là chủ nhân của chiếc Black Light III.
Ánh mắt cậu ta đảo qua Lộ Lê và Tần Vũ hai lần, định nói gì đó thì đột nhiên bị kéo lại. Renault quay đầu lại thấy tên bạn luôn mang vẻ hờ hững không chút để ý đã trở nên nghiêm túc, hạ giọng ở bên tai cậu ta nói: “Thân phận của họ không đơn giản, đặc biệt là người vóc dáng cao lớn kia, đừng gây chuyện.”
“Biết rồi.” Renault không kiên nhẫn nói, cậu ta có ngốc đâu, người mua được Black Light chắc chắn đều không đơn giản, không biết hai người này là ai.
Cậu ta nghe nói hôm nay Tây Huy trưng bày một chiếc Black Light III nên mới sốt ruột chạy tới, chỉ muốn nhìn một chút chiếc huyền phù không có duyên với cậu ta, chia tay ‘người yêu’ còn chưa gặp mặt đã mất đi.
Renault lướt qua người phụ trách đi đến trước mặt Lộ Lê cùng Tần Vũ.
Tất cả mọi người cho rằng cậu ta định gây sự, sợ tới mức trợn tròn mắt, nghĩ thầm lát nữa nên ngăn cản thế nào.
Renault đột nhiên cho Lộ Lê một nụ cười đặc biệt sáng lạn, cậu ta cảm thấy người này sẽ tương đối dễ nói chuyện hơn một chút, “Xin hỏi anh là chủ chiếc xe này sao?”
“Là tôi, có chuyện gì sao?” Lộ Lê có chút phục trực giác của vị thiếu gia này. Nếu đi hỏi Tần Vũ, chắc chắn sẽ nhận lại một ánh mắt lạnh băng.
“Tôi thích sưu tập xe huyền phù.” Renault chỉ vào Black Light III nói. Tiên Hiệp Hay
“Cho nên?” Lộ Lê cười.
Renault hít mũi, vẻ mặt khẩn cầu, “Tôi biết anh sẽ không nhường cho tôi cho nên tôi mong anh đáp ứng một nguyện vọng nho nhỏ của tôi.”
“Nói thử xem.”
“Anh đáp ứng sao?” Ánh mắt Renault tỏa sáng, nếu cậu ta có cái đuôi thì không chừng lúc này đã lắc qua lắc lại.
Lộ Lê ho nhẹ một tiếng, “Nếu yêu cầu hợp lý, tôi sẽ suy xét một chút.”
“Ồ.” Renault có chút ỉu xìu, “Cái kia, thật ra tôi chỉ muốn sờ nó một chút, có thể chứ?”
Hai người đi cùng cậu ta cảm thấy đôi mắt cay xè.
“Chỉ sờ một chút?” Lộ Lê nhìn vẻ luyến tiếc của cậu ta, có vẻ không giống như chỉ một chút.
Renault dùng sức gật gật đầu, sợ y không tin, giơ vuốt, “Chỉ một chút, tôi thề.”
“Được rồi.”
Renault còn tưởng phải nài nỉ lúc nữa đối phương mới chịu đáp ứng, đột nhiên hạnh phúc đến, thiếu chút nữa nhào lên cầm tay đối phương, khóc rống cảm tạ một phen.
“Cám ơn, cám ơn, rất cảm ơn, tôi sẽ xong nhanh thôi.” Renault nói xong liền nhào tới chiếc Black Light III, nhẹ nhàng vuốt đầu xe, thở ngắn than dài: “Vợ tương lai của anh, chồng không đủ bản lĩnh cưới em về, làm em thất vọng rồi, thật xin lỗi.”
Hai người bạn đi cùng nháy mắt lui ra phía sau mấy mét, họ không quen người này.
Khóe miệng Lộ Lê giật giật, tên thần kinh này từ đâu ra.
Renault nói một chút thì thật sự chỉ sờ một chút, lưu luyến không rời rút tay lại, quyết tuyệt quay ngoắt đầu, toàn thân như mất hết khí sắc, đi đến chỗ hai người bạn, thở mạnh một hơi, “Đi thôi.” Ngẩng đầu, thấy hai tên bạn đột nhiên đứng cách cậu ta hai mét.
“Làm gì mà hai người lùi ra xa như vậy?” Renault trừng mắt, hơi thở thần kinh nháy mắt bay biến sạch sẽ.
“Đứng xa một chút mới tốt, miễn bị lây bệnh.” Nhạc Ân Dương khẽ run bả vai, như thật sự bị lây dính đen đủi.
“Cái khỉ gì! Nhạc Ân Dương, ông muốn tìm