Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Chương 21:
Hưởng thụ xong buổi tắm nắng khi mặt trời mọc, Lô Ác Ác bắt đầu ưỡn ngực vặn lưng, tinh thần sảng khoái nhảy từ trên đầu ngọn cây xuống.
Sở Tịch vốn tu luyện dưới tán cây cũng bước ra, thu lại sắc tím trong con ngươi, kiểm tra lại thức hại ngưng tụ được một phần của mình, tâm tư cũng bay tới trên người Lô Ác Ác. Anh cảm thấy rất tò mò với tu chân giới trong miệng Lô Ác Ác, còn Thái Trạch sơn kia nữa, cuối cùng là nơi nào, mới có thể nuôi ra một Lô Ác Ác quái đản đến như vậy?
"Anh nói Thái Trạch sơn đó hả?" Lô Ác Ác đang dùng mỏ của mình chải chuốt lại bộ lông, nghe được câu hỏi của Sở Tịch, ngại dùng yêu lực nói tiếng người nên hàm hồ nói: "Thái Trạch sơn rất lớn, nhưng người tu đạo trên núi cũng rất lợi hại, có điều người nuôi gà không thích bọn họ, bình thường không cho phép ta chạy ra khỏi thung lũng nơi bọn ta ở."
Thừa dịp lúc này phơi quần đã giặt sạch lên, Sở Tịch vừa dọn dẹp vừa nói: "Người nuôi gà ăn là ai? Cũng là người tu đạo sao?"
Chớ nhìn anh vẫn trưng ra cái mặt than như thường ngày nhưng từ sâu trong lòng đã âm thầm lo lắng, khi Lô Ác Ác nhắc đến người này có một sự thân mật thấy rõ, hơn nữa sau khi mình hỏi xong, Lô Ác Ác vốn luôn vô tâm vô phế cười ngây ngô lại lộ ra một sự thương cảm, việc này thật không bình thường.
"Ừ, ông ấy là người nuôi ta lớn, lợi hại hơn so với tất cả những người ở Thái Trạch sơn." Lô Ác Ác ỉu xìu gật gật đầu, nhỏ giọng, dừng bước lại không đảo quanh theo Sở Tịch nữa mà ngơ ngác đứng im tại chỗ , "Ông ấy còn muốn nhận ta làm đồ đệ chính thức đó. Có điều nếu ông ấy thấy anh, khẳng định là không cần ta nữa, khóc lóc cũng phải thu anh làm đại đệ tử."
Thật ra không muốn nhớ về người nuôi gà kia lắm, bởi vì cuộc đại chiến kia rất thảm khốc, người nọ cuối cùng cũng dùng một chiêu ngọc nát đá tan với kẻ địch, bây giờ nhớ lại, trong lòng Lô Ác Ác vẫn cảm thấy chua xót một đoàn.
Sở Tịch tiện tay giật lấy mấy cọng dây leo lủng lẳng trên nhánh cây, đi về phía Lô Ác Ác. Vừa đi, tay anh vừa thoăn thoắt cột cột thắt thắt, ngón tay lướt nhanh khiến cho dây leo ngay lập tức thay hình đổi dạng. Cho đến khi bước đến trước mặt Lô Ác Ác, đám dây leo trong tay anh đã hóa thành một cái khăn quàng cổ bện thủ công bằng dây leo. Khăn quàng dài mảnh khảnh, hai mặt đều có vân, toàn thân xanh sẫm tinh mỹ như ngọc thạch, hai đầu kết lại kiểu thắt hoa, ngay lập tức hấp dẫn tầm mắt Lô Ác Ác.
Sau khi kết lại cái nút thắt cuối cùng, Sở Tịch mới quàng lên cổ Lô Ác Ác, đánh giá một chốc, mặt than thắt thành nơ bướm trước ngực Lô Ác Ác. Cách cột lại cũng như kiểu thắt hoa vốn Sở Tịch đã suy nghĩ trong lòng rất lâu rồi, vốn định qua một thời gian mới làm cho Lô Ác Ác, tránh cho em ấy lại đắc ý vênh váo một phen.
"Ác Ác, có thích không?" Thật ra cũng không cần hỏi, cứ nhìn hai mắt tỏa sáng cũng như bộ dạng kinh hỉ của Lô Ác Ác bây giờ có thể đoán ra cậu có bao nhiêu hài lòng thỏa mãn với cái khăn cổ mới này, Sở Tịch cũng rất hài lòng, bởi vì bộ dạng khổ sở u buồn kê vừa rồi trông rất chướng mắt.
"Ó cục! Ó cục!" Cúi đầu nhìn cái khăn mới quàng trên cổ mình, Lô Ác Ác vô cùng vui mừng, đắc ý mà lấy mỏ đụng đụng vô cái nơ bướm trên cái khăn, "Thích lắm!"
"Đói bụng chưa?" Sở Tịch lại hỏi, ôn nhu săn sóc khiến cho đầu óc Lô Ác Ác mụ mị choáng váng, vứt hết tâm tình suy sụp lúc này quên hết, "Chúng ta trước hết đi săn, ăn no rồi luyện đao. Ngày hôm nay bắt rắn, ta sẽ làm cho em một bữa toàn xà yến."
Lô Ác Ác vội vã gật đầu, mặt hơi hồng lên, may mà có lông vũ che đi không thấy được – vợ thật tốt, đại vương ta thích vợ nhất!
Đúng là điển hình của nhớ ăn không nhớ đánh, một cái khăn cổ một bữa cơm cứ như vậy là có thể bắt cóc đi Lô Ác Ác, Sở Tịch càng thêm hài lòng, khóe môi nhếch nhẹ một cái, cầm đao lên quay người hướng về phía rừng đi trước.
Rắn khổng lồ cũng không phải khó tìm, việc khó là đối phó làm sao, bởi vì rắn ở nơi này đều khổng lồ đến thần kì, thân dài hơn trăm mét, bó lại mười Lô Ác Ác cũng không to bằng, là một trong những con thú săn mồi đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn nơi man hoang này.
Muốn ăn thịt rắn ngon nhất, đương nhiên phải bắt được "nguyên liệu nấu ăn" tốt nhất, Lô Ác Ác mười phần thần khí đi trước mở đường, dẫn Sở Tịch đi băng qua địa bàn của sói khổng lồ, cuối cùng mò đến được ổ rắn ở một nơi trong ngọn núi.
Trước đây Sở Tịch ở trong địa bàn của Lô Ác Ác vẫn chưa gặp được rắn khổng lồ thực sự, trước đó vài ngày cho dù rời xa khỏi địa bàn để đi vào núi luyện đao, cũng chỉ từng đụng phải một con rắn độc với hình thể không tính là to lắm, bằng thân thủ của anh cũng không xem những con rắn như thế là chuyện gì to tát.
Vào lúc này đứng trên núi cao, nhìn xuống hang lớn ở đáy vực, anh không khỏi giơ tay lên ấn ấn mi tâm, mặt đơ quay sang hỏi Lô Ác Ác bên cạnh: "Ác Ác, đây là mỵ vị mà em nói?"
Một con rắn khổng lồ vảy xanh đang trườn từ trong hang ra, cả nửa ngày thân hình khổng lồ kia mới trườn ra được một nửa, chỉ có một nửa thôi đấy, đã có thể so với con bạo chúa T – Rex tựa như chiếc tàu chiến cỡ nhỏ ở bên hồ lúc trước rồi.
Rắn lớn rất nhạy cảm, đánh hơi được mùi của kẻ xâm