Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Hơn nửa đêm, Lô Ác Ác bị tiếng tru thê lương của sói làm cho tỉnh ngủ. Cái mông của cậu vểnh lên trời, đầu thì vùi sâu vào trong ổ, lớp lông quanh cổ dựng đứng lên hết – ngày nào cũng vậy, nửa đêm là tru tréo mãi, đúng thật là hãi với đám sói đến thời kì "phát xuân" này lắm rồi!
Ban đầu, khi đám sói này chuyển đến ở kế bên thì Lô Ác Ác cảm thấy bình thường, lâu lâu lượn lờ qua đó kiếm chuyện đánh nhau một trận, sau khi đập tan tác vài con, đến bây giờ thì đám sói kia cũng không dám xem cậu là con mồi nữa.
Cho đến khi thời kì động dục của đám thú tới, cậu mới thấy được chỗ đáng sợ thật sự của đám sói này, bình thường tiếng sói tru đã khó lọt tai, thế mà tiếng tru kì phát tình còn gớm hơn gấp chục lần. Rất nhiều lần Lô đại vương cảm thấy nghi ngờ, cái đám nhìn trông giống sói kia không phải là sói, mà là một loài yêu thú có thể dùng âm thanh gϊếŧ người trong vô hình.
Nếu bầy sói này vẫn cố thủ ở đây, e rằng bản thân mình phải chuyển nhà thôi, Lô Ác Ác ngửi mùi hương cỏ xanh tươi mát trong ổ của mình, cả người nổi da gà mà thở dài một cách u buồn, hốc cây tốt thích hợp làm ổ không nhiều, nhưng đi cướp ổ của thú khác thì không hay cho lắm.
Vào lúc bắt đầu xuất hiện ánh sáng nơi chân trời, tiếng tru rốt cuộc ngưng dần, Lô Ác Ác cũng không vùi đầu ngủ tiếp mà chui ra từ ổ ở trong gốc cây lớn của mình, vẫy cánh nhảy phốc lên chỗ cành cây to cao ngất, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang phấn chấn rồi hướng về phía mặt trời mọc mà cất giọng ca vàng.
"Ò ó o o....."
Theo tiếng gà gáy lanh lảnh ban sớm, từng sợi từng sợi nắng cắt qua màn đêm hắc ám, ánh sáng bắt đầu trải dài khắp núi rừng đồng bằng, tựa như một dải lụa ánh vàng kim huy hoàng lộng lẫy từ từ được trải rộng ra. Thân ảnh chú gà lớn với bộ lông ngũ sắc đẹp đẽ tắm trong ánh ban mai, mào trên đầu như một chiếc vương miện bằng hồng ngọc hừng hực sức sống, từng tia từng tia kim quang mờ ảo như sương lặng yên dung nhập vào cơ thể chú gà trống như một vị thần cao cao tại thượng kia.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, bên trong ánh kim quang ánh lên một luồng tử khí (nguyên khí màu tím), một sự vui mừng hớn hở lóe lên trong đôi mắt đen sáng tròn xoe của Lô Ác Ác, cậu nhếch miệng một cái rồi hít thật sâu. Luồng tử khí kia như chịu phải một sự dẫn dắt, bị chú gà trống thần khí bất phàm nuốt vào bụng.
Nguyên khí vào bụng làm cho Lô Ác Ác cả người thư thái, vui vui vẻ vẻ mà lắc lắc đầu hai cái, cậu cảm thấy tỉnh táo ngay lập tức, sau đó bắt đầu nhồi nhét tử khí kia vào bụng và bắt đầu luyện hóa.
Gà trống gọi bình minh, phương Đông xuất hiện nguyên khí, đặc biệt đối với yêu quái như Lô Ác Ác cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà nói, ý nghĩa càng thêm khác biệt. Cậu cảm thấy mặt trời ở nơi này so với thế giới cũ còn mạnh mẽ hơn không biết bao lần, mỗi ngày đều kiên trì hít thở tinh hoa nhật nguyệt ban sớm, thế mà lại không ngờ có ngày gặp được tử khí trong truyền thuyết.
Là tử khí đó, ngay cả người nuôi mình trước đây còn cầu không được, thần bí khó lường, chỉ xuất hiện khi có cơ duyên xảo hợp, thế mà mình có thể nuốt được! Một lát sau, Lô Ác Ác mở to hai mắt ra, nghĩ đến một sắc tím mờ nhạt đang bao quanh viên hồng châu trong cơ thể mình, cảm thấy hưng phấn rướn cổ về phía chân trời cất giọng "oanh vàng" hát một khúc.
"Ó...ó....ò...nguyên khí từ phương đông đến ó...ó...ò...gà trống gọi bình minh ó....Lô...Lô đại vương....đó là cái chi á..."
Ca ca hát hát, tiếng ca cao vút của Lô đại vương thành công dọa chạy muông thú trong vòng bán kính mười dặm bỗng lạc điệu, bởi vì nơi phía chân trời có một luồng sáng bay nhanh như chớp sắp đâm xuống, cậu trơ mắt nhìn vệt lửa kia theo hướng tử ban nãy từ trên trời giáng xuống, oanh oanh liệt liệt rơi xuống cách hồ hơn mười dặm về phía đông.
Nà ní, hổng lẽ đại vương ta hát khiến cho cả mặt trời cũng rơi xuống?
(Mỡ: nguyên văn con gà nói "nà ní" đó!)
Tất nhiên không có chuyện đó, mặt trời trên đỉnh đầu vẫn còn sáng đẹp, ý niệm của Lô Ác Ác cũng chỉ vừa chợt lóe lên, thân thể cậu đã hoạt động trước, hai chân đạp mạnh rồi chạy như điên về hướng ảnh lửa rơi xuống.
Chiến hạm màu đen tuy tàn tạ nhưng bất kham vừa đi vào tầng khí quyển đã mất lái, trực tiếp rơi từ trên cao xuống, Sở Tịch cố gắng gượng thân thể đã đến bị áp bức đến cực hạn gần như sụp đổ ráng nằm vào khoang cách ly, không chút biểu cảm mà ấn nút đóng xuống, bình tĩnh đến lãnh khốc vô cùng.
May mắn thay, chiến hạm rơi trúng cái hồ dưới chân núi, cái hồ này cũng không giống bình thường, nó sâu không thấy đáy, toàn bộ lực đều được tống thẳng xuống bên dưới chỉ có nước khiến cho sinh vật trong hồ gặp nạn, vừa kịp lúc, đám thú khổng lồ bên hồ cảnh giác mà chạy trốn ra ngoài.
Khoang cách ly bị bắn ra bờ hồ, càng tiếp đất càng rung lắc mạnh, bao nhiêu máy móc công nghệ cũng chịu không nổi, mất đi nguồn năng lượng dự trữ thì các bộ phận của khoang cách ly cũng phải bãi công, công năng cuối cùng còn phát huy tác dụng chính là cản được một ít lực tác động lên người nằm bên trong. Sở Tịch ói ra một ngụm