Edit: Mỡ Mỡ
Chương 43:
Vừa mới nói di ngôn lâm chung xong, hiện tại nhìn thấy vết thương có thể khép lại với tốc độ người thường nhìn thấy, kích động mà Nhạc Thế chịu có thể tưởng tượng được. Mắt chữ O mồm chữ A, mãi đến khi vết thương khép lại hoàn toàn mới hồi thần, xoay cái cổ cứng ngắc, nhìn Sở Tịch: "Tướng quân, ngài bôi cho tôi cái gì vậy?"
"Mủ cây quỷ!" Vệ Long đứng một bên cướp lời đáp, trên mặt cũng mang theo vẻ đắc ý, dáng dấp bọn họ lúc này cậu ta đã sớm tưởng tượng qua.
Ferrero đứng dậy, lại kéo Nhạc Thế một cái đỡ hắn đứng dậy, nhìn hoạt động của hắn không trở ngại mới hoàn toàn nhẹ nhõm, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Thân thể hoàn toàn không sao rồi, chỉ có dị năng là chưa khôi phục." Nhạc Thế hoạt động tay chân, không chỉ không có cảm giác suy yếu do mất máu, ngược lại tinh lực dồi dào, chỉ có điều dị năng bị tiêu hao sạch sẽ cũng không khôi phục theo thân thể.
Đây là bởi vì mủ cây quỷ chỉ có thể cấp tốc bổ sung sinh mệnh lực, nhưng không có cách để loại sức mạnh bất đồng như dị năng này khôi phục theo.
Uông Tái cũng không phân cao thấp chuyện vừa nãy, đến gần, dùng ngón tay quệt ít mủ cây trên lưng Nhạc Thế vẫn chưa bị hấp thu xuống, bôi lên vết thương của mình. Vết thương không lớn vừa mới được bôi mủ cây lên đã có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra, trong chớp mắt đã khôi phục như ban đầu.
"Quá con mẹ nó kì diệu!" Gã cũng quay đầu nhìn Sở Tịch, trên mặt là dáng vẻ mừng như điên, "Tướng quân, ngài làm thế nào mà tìm được hàng này vậy?"
Sở Tịch bước ra khỏi vũng máu, đi đến cạnh Lô Ác Ác, nghe vậy thì đá: "Không phải ta, là Ác Ác tìm ra." Anh sờ sờ đầu Lô Ác Ác, chỉ vào ba người lần lượt giới thiệu: "Ác Ác, ba người bọn họ là thành viên đội cận vệ ta muốn tìm, dị năng giả hệ hỏa Ferrero, dị năng giả phỏng thú hệ Nhạc Thế và dị năng giả hệ kim Uông Tái."
Những đàn em này sao lớn lên đều cao như vậy? Lô Ác Ác ngửa đầu, lần lượt nhìn, cuối cùng ánh mắt khóa lại nơi gã đầu trọc cao ba mét, trong mắt dấy lên ngọn lửa chiến đấu sục sôi.
Đàn em của vợ là đàn em mình, mặc dù mình muốn chăm nom bọn họ, nhưng trước hết phải đánh cho phục mới được, đạo lý này trong lòng Lô đại vương rất rõ. Đặc biệt là tên gia hỏa xấu xí trên đầu một cọng lông cũng không có, không chỉ dám khiêu khích mình, mà còn dám cao bằng nguyên thân hình gà của mình, nhất định phải đập một trận, đập đến khi nào phục mới thôi!
Mắt thấy Lô Ác Ác rục rịch biến thân, Sở Tịch không thể không ấn cậu lại, thấp giọng dụ dỗ: "Ác Ác, đừng nghịch, lúc này không phải thời cơ, chúng ta còn phải đi tìm ba người khác. Chờ trở về, em muốn chơi thế nào cũng được."
Lô Ác Ác vuốt cằm cân nhắc, đắc ý hừ hừ không nói lời nào, dáng dấp rụt rè lại mang một bộ thần khí mười phần, ánh mắt liếc liếc qua Sở Tịch.
Lại nhõng nhẽo, Sở Tịch cũng không còn cách nào khác, khóe miệng cũng không tự chủ mà nhếch nhếch, ánh mắt càng thêm nhu hòa, bắt đầu dụ dỗ cậu: "Chỉ cần em bỏ qua không so đo bọn họ, sau khi về, ta cho em ủ rượu."
"Ơ!" Lô Ác Ác không có sức đề kháng với mê hoặc sáng mắt lên, ôm chặt lấy tay đang vuốt đầu mình của Sở Tịch, dán dính người mình trên tay anh, nôn nóng kêu lên: "Thiệt hở? Hông gạt ta chứ?"
"Có khi nào ta gạt em chưa?" Sở Tịch nhíu mày nói, tùy ý cậu lắc lắc.
Mới vừa rồi anh còn gạt ta, nói cái gì mà theo đuổi thần tượng là một loại bệnh, hừ hừ, đừng tưởng rằng đại vương ta khờ, đó là người ta nhường vợ đó! Đôi mắt Lô Ác Ác đảo tròn, miệng vẫn ngậm chặt, cậu sẽ không thèm nói cho vợ biết, mình đã thèm rượu lâu lắm rồi!
Hình ảnh hai người đã bị mấy người bên kia thu hết vào mắt, Vệ Long đã sớm thấy, từng trải qua việc tướng quân có bao nhiêu cưng chiều với tên nhóc Lô Ác Ác kia, bây giờ nhìn thấy cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Ba người lần đầu tiên thấy cảnh này muốn rớt hàm, Nhạc Thế vươn tay dụi dụi mắt mình, hoài nghi do mình bị thương chưa khỏi sinh ảo giác, Uông Tái há hốc mồm, đôi mắt trâu to như quả chuông trừng muốn rớt ra, cái người mang vẻ mặt dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành người ta, là tướng quân bọn họ sao?
Chỉ có Ferrero phản ứng tương đối trấn định, chỉ là ngón tay động mấy lần thành chút pháo hoa, nghiêng đầu ra hiệu cho Vệ Long, hướng về Sở Tịch và Lô Ác Ác bên kia, dùng ánh mắt hỏi cậu ta – chuyện gì thế này?
Vệ Long nháy mắt với y, một đôi mắt mèo ngập nước bây giờ ráo hoảnh, trên mặt alf nụ cười xấu xa – còn có thể là chuyện gì, chính là như các người nghĩ đó!
Nhạc Thế và Uông Tái cũng thấy ánh mắt Vệ Long, nhất thời đều hiểu, Nhạc Thế theo bản năng nhìn Ferrero một chút, lại nhìn Sở Tịch, đột nhiên nhớ lại lúc nãy trong lúc đưa ra di ngôn còn hỏi có phải tướng quân bị lãnh cảm hay không, vẻ mặt trong chớp mắt biến hóa thất thường, cuối cùng ngừng lại cứng ngắc, xong đời, tướng quân nhất định tìm mình tính sổ!
Uông Tái lại đen mặt, trong mắt mang theo sự bất mãn, dùng ánh mắt xoi món nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt Sở Tịch trông càng thêm yếu nhớt mà đánh giá một phen, khinh bỉ hừ một tiếng, quay đầu không nói nữa, nhịn một cục tức trong lòng, tướng quân lại vì một thằng nhóc yếu nhớt bé tí gió thổi là bay mà quát mắng mình, loại thiếu niên có tướng mạo tinh xảo nhỏ bé thường được các dị năng giả thuộc quý tộc thế gia mang theo như đồ chơi, tướng quân chẳng phải ghét nhất điều này sao?
....May là Lô đại vương còn chìm đắm trong nhu tình của Sở Tịch mà không chú ý bên này, không thì Uông Tái hôm nay được bữa no đòn.
Sở Tịch dụ được Lô Ác Ác, cho cậu ngoan ngoãn đi cạnh mình, lúc này mới quay người gọi bốn người Vệ Long lại, đầu tiên là trịnh trọng giới thiệu Lô Ác Ác với Ferrero, Nhạc Thế và Uông Tái, vì tạm thời tránh khỏi phát sinh xung đột mà còn cố ý cường điệu: "Cành non cây quỷ này là Lô Ác Ác khổ cực lấy được, em ấy đồng ý giao cho tôi, tôi mới có thể cho mọi người dùng." Dừng một chút, anh liếc snag nhìn Nhạc Thế: "Nhạc Thế, lần này là ơn cứu mạng của Ác Ác."
Ferrero tính tình lạnh nhạt tự ti, có điều ánh mắt nhìn người lại độc đáo, đối với thân hình như gà luộc của mỹ thiếu niên Ác Ác cũng không sinh ra tâm tư xem