Chương 64
Edit: Mỡ Mỡ
"Muốn đi tìm cây quỷ sao!" Vừa nghe lời này của Sở Tịch, hai mắt Lô Ác Ác liền sáng bừng, lần trước vẫn chưa được cùng cái cây ngáo đần kia chơi cho đã, còn chưa biết nó từ trong sơn cốc bò ra để làm gì nữa. Cậu lắc lắc chân, uốn tới ẹo lui trong vòng tay vạm vỡ như hùm của Sở Tịch, giục Sở Tịch: "Vậy thì đi nhanh đi, chúng ta đi tìm nó thôi!"
Hông bị cậu cọ hơi tê tê, Sở Tịch không thể không thả cậu xuống, còn ra lệnh cho Thương Lam thu nhỏ hình thể, rời khỏi hang động trong lòng đất này.
Chỉ thấy chiếc thuyền lớn hơn chục ngàn mét hơi chấn động một cái, thu nhỏ trong nháy mắt, trong chốc lát biến thành một chiếc cổ thuyền bằng đồng thau khoảng 20m, uy thế tản ra quanh thân cũng theo đó mà thu liễm lại, nhìn qua chỉ là một chiếc phi hành khí có dáng dấp hơi kỳ quái chút, so với những phi hành khí cổ điển chạy trong phần lớn hành tinh tại Hoa Minh thì chỉ là toát ra một chút dáng vẻ cổ điển độc đáo hơn thôi.
Bay ra khỏi hồ nước đã hoàn toàn khô khốc dưới nền đất hang động, trở về bằng con đường cũ từ hầm mỏ quặng nguyên tinh, lúc mọi người thấy quang cảnh bên ngoài từ màn hình trong phi thuyền, không khỏi mang một cảm giác như đang mơ.
Nhạc Thế lôi kéo Ferrero, Uông Tái bám vào Vệ Long, bốn người tụ tập một chỗ, nhỏ giọng trao đổi phen mạo hiểm lúc trước mình từng trải qua trong ảo cảnh. Dove nhìn qua nhìn lại hai bên, lôi kéo Gigi đang hờ hững tới góp vui, vừa lúc nghe Vệ Long chùi nước mắt chua xót nói: "Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được đó là ảo cảnh, ký ức cùng cảm giác đều quá chân thật, tôi một mình sinh sống trên một hòn đảo biệt lập, mỗi ngày đều phải đánh lui một làn sóng tập kích, chạy trên đất, bay trên trời, bơi trong lòng đại dương, quả thực là một bản chân thực của game nhập vai sinh tồn trên đảo trước đây tôi rất thích chơi trên mạng! Tôi thề sau khi về sẽ vứt cái bộ trò chơi tôi xem như trân tàng kia đi, sau đó không bao giờ chơi trò chơi này nữa!"
"Chú em mày tốt xấu cũng gặp người mà, còn anh mày thì sao?" Uông Tái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, nhớ tới đoạn kí ức trải nghiệm trong ảo cảnh, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi nói rằng: "Anh đến một hành tinh kì lạ, nơi đó sinh vật bị lây nhiễm một loại bệnh độc, biến thành zombie hết trơn. Mỗi ngày anh phải chiến đấu với lũ zombie, chỉ có thể dùng vũ khí lạnh, thường thì chừng mấy ngày cũng chưa ăn được một miếng, thật vất vả có được cái bánh lương khô để gặm còn phải thường xuyên đề phòng những người khác sau lưng lén lút cướp đi, không cẩn thận cái mạng cũng đi tong!"
"Nghe sao giống bộ phim công ty giải trí Hắc Hà Mẫu cho ra mắt ấy nhỉ, hình như tên gì mà Ngày tận thế?" Nhạc Thế quay đầu đụng một cái sau lưng Ferrero, hỏi anh ta, "Chúng ta trước đây lúc còn học ở học viện, tới kỳ nghỉ có đi xem, anh có nhớ không?"
Ferrero không để ý tới hắn, ngược lại nói tới trải nghiệm của mình trong ảo cảnh, không nằm ngoài dự đoán cũng là thử thách mạo hiểm gian nan. Anh ta đương nhiên nhớ tới bộ phim đó, ngay cả toàn bộ những chi tiết nhỏ nhất về sự tình xảy ra tại rạp chiếu phim Madame Rose hôm đó anh ta đều nhớ rõ.* (câu này hơi...ấy...tạm thời tui chém trước cái này, chứ tự nhiên có cái gì mà hồng lạp phu nhân rạp chiếu phim??? Phu nhân thì tạm gọi là Madame vậy)
Lắng tai nghe một hồi cảm thấy không có gì vui, Lô Ác Ác buồn bực ngán ngẩm, cầm một cái xương đùi đi qua khều khều Định Mạch châu chơi, Oreo bản thu nhỏ trong hạt châu lại bởi vì hạt châu lăn qua lăn lại mà cũng ngã trái ngã phải, đột nhiên thần sắc trên mặt biến đổi, biến thành cái tên Oreo phản diện version trước kia, đỡ vào vách hạt châu mà gào thét với Lô Ác Ác bên ngoài: "Đủ rồi! Bản Thánh Sư không phải là đồ chơi cho mi đùa bỡn! Mi cái tên hèn hạ chết bầm này, có bản lĩnh thì đánh một trận nữa!"
"Cộp cộp!" Lô Ác Ác dùng cây xương đùi trong tay mà gõ hai phát trên hạt châu, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn mà dùng lời lẽ chính nghĩa giáo huấn y: "Thành thật một chút đi!"
Sở Tịch vẫn đang trầm tư thì liếc nhìn về bên này một cái, ngay lập tức thu hồi ánh mắt, Lô Ác Ác thích chơi sao thì chơi thế ấy đi, cuối cùng thì anh vẫn bao che cho, hiện tại coi như là hai thánh cảnh dị năng sư, dựa vào Thương Lẫm cùng Thương Lam, anh cũng có thể cân được.
"Ồ, tại sao trải nghiệm của mọi người khác với tôi thế?" Dove nhìn đám người Ferrero đều là biểu cảm sống sót sau hung hiểm, kỳ quái gãi đầu một cái, phồng hai má bánh bao lên, lòng đầy tiếc nuối mà nói: "Tôi nhớ tôi cùng với một đống các cha các mẹ cùng nhau vui vẻ sinh hoạt, không có trùng tộc đáng sợ xâm lấn, chúng tôi sinh sống ở quê hương là hành tinh Dị Thực, không cần phải biến thành hình người, mỗi ngày cắm rễ trong đất mà tắm nắng, nếu như không phải tướng quân mang tôi ra, chắc tôi đã ở lì trong đó không muốn tỉnh."
Một đống các cha các mẹ... Không giống như đội cận vệ đã quá quen thuộc với Dove, Lô Ác Ác lại kinh ngạc cực kì, quay đầu nhìn bên này, vừa dùng xương đùi gõ gõ Định Mạch châu như gõ mõ, vừa hỏi Dove: "Sao cậu lại có một đống các cha các mẹ?"
Coi như từ nhỏ mình cũng không biết cha mẹ mình là ai, Lô đại vương cũng biết cha mẹ chỉ có thể có một thôi chứ, không thể dùng cái từ "một đống" hình dung được, điều cơ bản cậu vẫn biết mà.
"Hà hà, quê hương của chúng tôi không giống với người ta mà." Dove vô cùng thần bí mà cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, đang chờ Lô Ác Ác chạy tới hỏi mình, liền nghe giọng Sở Tịch đột ngột vang lên.
"Dove là người Dị Thực, là do một loại thực vật tiến hóa thành, bởi vì vẫn giữ phần lớn tập tính của thực vật, cho nên bọn họ phân tộc hệ không rõ ràng, không chỉ nhận cha mẹ loạn xà ngầu, bối phận vai vế cũng loạn nốt." Sở Tịch nói, tiện tay còn sờ sờ đầu Lô Ác Ác, bởi vì bộ dáng Lô Ác Ác trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên thật sự là làm cho anh không khống