Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Chương 66
Trong thung lũng, Lô Ác Ác có chút mơ hồ, đứng trên một nhánh cây, mờ mịt nhìn bốn phía một vòng, lông vũ lộng lẫy toàn thân đều đột ngột xù ra, bày ra tạo hình hai cánh ôm đầu đầy quỷ dị.
Lúc trước mỗi lần Lô Ác Ác chạy tới trộm nhánh cây chơi, cả đám đại thụ bên trong thung lũng đều giống như bị chọc tổ ong vò vẽ, một khi cậu rơi vào bên trong, ngay lập tức sẽ bị vô số đại thụ giương nanh múa vuốt bao vây hoàn toàn, tiếp theo chính là đại hội nhánh cây đánh gà lăn qua lăn lại.
Thế nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn không giống so với khi trước, Lô Ác Ác đã dùng cánh ôm đầu đem mình cuộn thành một quả cầu, đợi đến lúc bị quất bay vù vù vù, kết quả cậu vừa mới đến trên một gốc đại thụ, đại thụ chung quanh liền nhao nhao nhổ rễ cây từ trong lòng đất ra bên ngoài, giống như chú thỏ bị kinh sợ, di chuyển rễ cây lùi về sau.
Trong chớp mắt, lấy cây đại thụ Lô Ác Ác đứng trên làm tâm, tạo thành một khu vực chân không hình tròn khổng lồ, đại thụ phân nhánh lui lại quá lố phanh không kịp, cùng đại thụ chung quanh đụng vào nhau, nhánh cây rễ cây cuốn thành một cục, một số đại thụ phân nhánh chạy chậm, rễ cây quá nhiều tự mình trượt chân, bị đại thụ bên cạnh dùng cành mò lên, kéo lấy cùng đi, khung cảnh hỗn loạn cỡ nào tốt hơn hết đừng nên đếm xỉa tới.
Mà nhánh cây vừa vặn bị móng vuốt Lô Ác Ác giẫm lên kia toàn thân cành lá run run một trận rầm rầm, sau đó liều mạng chậm rãi lắc lư, giãy giụa, phấp phới, ý đồ biểu đạt thiện ý của mình.
"Nhìn ta...... Thân thiện...cỡ nào"
"Cỡ nào... Thân thiện..."
"Con gà kia ... Ngươi đừng chạy..."
"Đừng chạy..."
"Cành non... Tùy ngươi bẻ..."
"Tùy ngươi bẻ..."
Trên vách núi, Dove giữ chức phiên dịch không tự giác liền ngâm nga, chuẩn bị ngân vang thì bỗng nhiên kịp phản ứng, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán —— cái cây này nói chuyện không chỉ có chậm nuốt nuốt, hơn nữa còn ma tính mười phần!
Sở Tịch nghe được cũng đầy đầu hắc tuyến, quay người mang Dove tiến vào sau lưng khoang ngực cơ giáp, ngay lập tức cơ giáp vung cánh lớn, cũng đi theo từ trên vách núi nhào về phía thung lũng. Biết Lô Ác Ác chạy xuống dưới trước là muốn chơi một phen giống như trước, vốn là Sở Tịch tính toán đợi Lô Ác Ác chơi đã ghiền lần nữa trong thung lũng, thế nhưng nhìn tình huống hiện tại, anh vẫn là nên mang theo Dove có thể giáo tiếp cùng cây quỷ ngay lập tức đi xuống mới được.
"Ó —— ó ——"
Không có xe ngồi miễn phí, Lô Ác Ác chỉ có thể tự mình nhảy xuống cây nhánh, đi tìm thân cây quỷ. Lúc ở trên vách núi cậu đã nhìn chằm chằm chính xác thân cây quỷ giấu ở đâu, lúc này bắt đầu chuyển động về hướng bên kia.
Chỉ thấy theo sự di chuyển của một con gà trống hoa nho nhỏ, khu vực chân không quay xung quanh to như vậy cũng di động theo, một gốc lại một gốc đại thụ nhao nhao phấp phới cành lá, nhiệt tình đong đưa, vậy mà có thể nhìn ra một cỗ hương vị nịnh nọt. Mà ở một bên khác, thân cây quỷ cũng khó khăn kéo lấy một đống bùn đất lớn di chuyển hướng về phía Lô Ác Ác, đại thụ phân nhánh hai bên xoạt xoạt xoạt tạo ra một đường thẳng tắp xông tới.
Từ trên nhìn xuống, biển cây trong thung lũng là một hình ảnh khiến người ta dở khóc dở cười: một cái vòng tròn cùng một đường thẳng đang không ngừng hướng về phía lẫn nhau áp sát vào, giống như một cái bánh bao thịt lớn lăn về phía trước, sau đó là một chiếc đũa nhắm chuẩn để chọc vào.
Không chỉ có đám người ở lại bên trong Thương Lam hoàn toàn không nghĩ ra, Lô Ác Ác phía dưới cũng vậy, lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ một đường đi lên phía trước bốn phía đều là đại thụ giương nanh múa vuốt lấy cành sắp hai bên đường hoan nghênh, trong lòng kinh ngạc.
Rốt cục, bánh bao cùng đũa hội hợp. Hai hàng đại thụ trước mắt vù một cái tách ra một đường lớn, nhìn thấy đại thụ với một bộ rễ cây kéo theo một đống đất được mấy đại thụ khác nâng lên xuất hiện trước mắt mình, y chang như Quốc vương đi tuần, Lô Ác Ác há hốc mồm, bị chấn động thật sâu —— hay ghê, có phái đoàn cây nữa chớ!
Thương Lẫm khép cánh lớn lại, hạ xuống bên cạnh Lô Ác Ác, Sở Tịch mang theo Dove từ khoang ngực cơ giáp đi ra. Sở Tịch đến trước người Lô Ác Ác, theo thói quen đưa tay giúp cậu sửa sang lại lông vũ có vẻ lộn xộn, lúc này mới đem lực chú ý chuyển qua trên thân cây quỷ đối diện.
Lô Ác Ác trợn mắt há mồm, thân thể đã vô thức cúi thấp một chút thuận tiện cho động tác của người đàn ông phía trước, chờ được ôn nhu sờ sờ lông, cậu mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu trông mong nhìn Sở Tịch, ó một tiếng.
Làm sao bây giờ, khí thế của Lô Đại vương lại so không bằng một gốc cây đần!
"Em so với nó có khí thế hơn nhiều, đừng nóng vội, chờ về sau ta sẽ để cho em ra sân so phái đoàn với nó." Sở Tịch đã sớm luyện thành tuyệt kĩ một giây sau liền hiểu ánh mắt của con gà trống này, vỗ vỗ cánh cậu, thuần thục an ủi Lô Ác Ác bị đả kích: "Quay về em huấn luyện tốt những con chim mặt quỷ kia, đến lúc đó đi ra cũng trang bị hai đội hộ vệ mang theo người, ta cho người chế tạo thêm xe kéo, thế nào?"
Theo lời nói Sở Tịch, trong đầu tưởng tượng đến cái hình ảnh kia, Lô Ác Ác hai mắt lập tức lập lòe tỏa sáng, trong lòng sướng vô cùng, đầu to tiến đến bờ vai Sở Tịch cọ cọ: "Ó o ——"
Dove một bên che mắt, căn rang vuốt răng hổ một phen, không thể không cả gan cắt ngang bọn họ, chỉ vào thân cây quỷ bị thả trên mặt đất nói: "Em cảm thấy nó kì thật cũng không muốn bị nâng lên, mà thân thể suy yếu đến độ bản thân đi không được rồi."
Theo Dove chỉ nhìn sang, nhìn kĩ, Lô Ác Ác tâm tư cẩu thả như thế mà cũng phát hiện không đúng. Đại thụ trước mắt cành lá khô héo, ỉu xìu ũ rũ cụp xuống, trên cành lá có từng đường từng đường da bị nứt nẻ, vỏ cây màu nâu cũng mất đi độ bóng, tựa như toàn bộ sinh cơ bên trong đều sắp bị móc sạch.
Lúc trước Lô Ác Ác đến còn có mấy trăm rễ mới sinh cành cũng khô cạn, chỉ còn có tán cây chỗ cao nhất rải rác mười mấy nhánh vẫn còn ở đó. Thân cây quỷ nằm trên mặt đất, lộ ra đất bên ngoài rễ cây còn có chút co quắp, đổ rào rào chấn động rớt xuống