Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Chương 70
Sở Tịch cũng không có ý định ép buộc Lô Ác Ác ăn trùng tinh, thứ này không thể nào sạch sẽ không nói, năng lượng bên trong cũng không đồng nhất, dù trong đầu có tài liệu liên quan đến nó cặn kẽ, anh cũng không yên lòng để Lô Ác Ác nếm thử.
Anh tiếp tục động thủ thanh lí tro đen bên trong túi trùng cùng trùng tinh, Lô Ác Ác tròng mắt quay tròn, cũng đi theo sau mông anh hỗ trợ, giúp giúp đỡ đỡ liền biến trở về gà, mình ở bên kia cào xé từng cái túi mềm chơi, âm thanh xoẹt xẹt xoẹt xẹt nghe rất đã ghiền.
Thấy cậu chơi đến hăng say, làm cả người đều là tro đen, Sở Tịch bất đắc dĩ, đành phải xách đao quay người đi ra, không đầy một lát, liền kéo một nhánh cây dài to bằng nắm tay quay về, trên nhánh cây xâu một loạt gọt ra thùng gỗ. Vì không để cậu lại đem mình biến thành một con gà đen xám bẩn thỉu, Sở Tịch đem nhánh cây đưa cho Lô Ác Ác, đuổi cậu đi làm việc: "Ác Ác, em đi giúp ta giúp ta đem nhựa cây bên trong cành non cây quỷ ép ra bỏ vào trong những thùng này, ta lát nữa phải dùng."
"Ừm!"
Vợ giao cho mình nhiệm vụ vinh quang, Lô Ác Ác lập tức dùng vuốt hất túi mềm ra, rất vui vẻ kéo lấy một chuỗi thùng gỗ chạy qua bên kia ép nhựa cây. Vừa nhìn, cây quỷ còn đang chậm rì rì uốn qua uốn lại, vừa vặn một đoạn văn vậy mà vẫn chưa nói xong.
Tốc độ Thương Lẫm rất nhanh, mấy người Sở Tịch đem trùng tinh ẩn núp bên trong túi trùng đều kiểm kê xong, nó cũng mang theo đồ vật trở về. Sở Tịch tiến vào trong khoang, tìm rương chứa đồ của mình, từ đáy rương lật ra một lùm nấm màu sắc sặc sỡ hình dạng hèn mọn cầm đi.
Nhìn thấy Sở Tịch cầm nấm quỷ trong truyền thuyết đi tới, Dove quằn trên mắt đất không thể động đậy kích động đến rơi nước mắt, khóe mắt liếc qua liếc lại ấp a ấp úng đến bên kia Lô Ác Ác nghiêm túc dồn nhựa cây, vội vàng lại thu về ánh mắt tâm như nước lặng.
Lô Ác Ác ngược lại không chú ý tới tình hình bên này, bởi vì cậu đang bận làm việc, thuận tiện còn nghiền ép lao động trẻ em, chỉ huy một gốc cây sau lưng tay chân vụng về hỗ trợ cho mình.
Bởi vì móng vuốt ép nhựa cây không thể nào thuận tiện, liền biến về hình người thì lại gặp phải vóc dáng quá nhỏ càng thi triển không tốt, Lô Ác Ác dứt khoát vung chân lên, đem nhánh cây quỷ thanh niên khỏe mạnh giương nanh múa vuốt phía sau mình lắc lắc bắt lại: "Cây ngốc, bực quá, nhanh tới giúp ta ép nhựa cây!"
Nói xong, cậu vung móng cắt một đoạn cành non, đưa tới bên cạnh một nhánh rễ cây gần nhất trước, làm như có thật chỉ huy: "Ngươi dùng nhánh này, còn có nhánh rễ cây kia, nắm cho tốt, ép nhựa cây ra trong cái thùng này."
Cây quỷ đáng thương tư duy không theo kịp hành động như trẻ con chậm chạp, chờ cung phản xạ của nó chạy xong tất cả phân nhánh trong sơn cốc, hai đầu rễ cây đã sớm nắm lấy đoạn cành non Lô Ác Ác đưa, hơn nữa còn bởi vì dùng sức quá mạnh, đem cành non răng rắc răng rắc bẻ gãy thành mấy đoạn, hai nhánh rễ bản thân cũng vặn chặt xoắn cùng một chỗ bện thành một cục.
Vì cứu vãn, nó lại quơ mấy nhánh cây khác đi hỗ trợ, kết quả chính là phía dưới thùng gỗ cũng gặp nạn, bị chọc mấy cái lỗ thủng to đùng. Trợn mắt há mồm nhìn một mảnh hỗn loạn trước mắt, còn có một cái cây càng vội vàng càng loạn cuối cùng nhanh chóng đem mình toàn thân trên dưới nhánh cây rễ cây đều kết thành một cái nút chết cực lớn, Lô Ác Ác kêu một cái chỉ tiếc rèn sắc không thành thép a, móng vuốt cào không ngừng, Ác Ác mắng: "Cây ngốc! Ta kêu ngươi nặn nhựa cây, không phải để cho ngươi tự ép mình!"
Một cái thùng gỗ bị đâm mấy lỗ thủng nhanh như chớp lăn đến bên chân Lô Ác Ác, đụng vào móng vuốt cậu mới dừng lại, Lô Ác Ác lập tức càng đau lòng hơn, đập cánh kêu: "Ngươi còn làm hư thùng gỗ! Mau dừng lại, không được nhúc nhích!"
Cây quỷ sớm đã bị Lô Ác Ác khi dễ thành quen, trước kia còn giương nanh múa vuốt xù lông, hiện giờ con gà tức xù lông giậm chân trước mắt thành Lô Đại vương nó sùng bái nhất, nó ngược lại không xù lông, chậm rì rì ý đồ vì bản thân chứng minh trong sạch.
"Cây... cây... vẫn... là... vô... tội..."
Để một cái cây quỷ rất khó cân đối thân thể khổng lồ của mình đi làm loại công việc tinh tế như nạo nhựa cây này, chẳng phải là làm khó cây chăng!
"Nó nói, nó vô tội." Dove bên kia xoay người đứng lên, một bên hoạt động chân tay còn rất nhiệt tình làm hết chức trách tiếp tục công tác phiên dịch của mình: "Nó lúc trước còn cảm tạ anh cứu được mạng của nó, nói anh rất lợi hại, về sau nó không tiếp tục đánh nữa."
Mà bên cạnh cậu, một lùm nấm trong tay Sở Tịch dùng còn thừa lại hơn phân nửa, thứ này đối với độc cứng ngắc của cây quỷ hiệu quả lập tức rõ ràng, lại chỉ dùng một khối nhỏ, nhét vào miệng Dove, không đầy một lát Dove liền có thể cử động. Anh đem trùng tinh cùng nấm quỷ còn dư lại đều cất kĩ cùng một chỗ, vỗ vỗ vai Dove, hỏi: "Thế nào?"
"Không sao không sao!" Dove vội vàng đáp lời âm thanh, bả vai run lẩy bẩy, hấp tấp chạy tới hỗ trợ cho Lô Ác Ác. Cậu thật một chút việc cũng không có, không nghĩ tới một khối nấm nhỏ như vậy hiệu quả sẽ tốt như thế, rõ ràng một giây trước toàn thân còn cứng ngắc không thể động đậy, một giây sau toàn thân liền nhiệt huyết dâng trào, tinh lực vô cùng tràn đầy. Chẳng qua tưởng tượng chất lỏng cành non cây quỷ hiệu quả chữa trị thần kì, quay đầu nhìn nấm quỷ đồng dạng cũng là sản phẩm cây này, Dove liền không cảm thấy kì lạ.
Sở Tịch cũng đi qua, trước tiên ở giữa cổ Lô Ác Ác rậm rạp lông sờ sờ động viên cậu, sau đó tiện tay kéo tới một cành non, một bên động tác lưu loát đem nhựa cây cạo ra vào trong thùng, vừa hướng Dove nói: "Dove, cậu hỏi nó, có nguyện ý đi theo chúng ta hay không."
"A, để nó đi theo chúng ta sao?" Dove kinh ngạc há hốc mồm, kịp phản ứng, nhón chân lên chỉ nơi xa rậm rạp chằng chịt đại thụ màu nâu, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ hỏi Sở Tịch: "Thế nhưng cả biển câykhắp thung lũng này đều là gốc cây quỷ, xem như nó nguyện ý, chúng ta làm sao dẫn nó đi cùng? Chẳng lẽ đem cả một cái sơn cốc đầy cây đào lên hết sao?"
Ngẫm lại đều cảm thấy không thực tế, thứ này cũng không phải một gốc hai nhánh đơn giản như vậy, mà là cả một cái sơn cốc cực lớn, che ngợp bầu trời đều là đại thụ màu nâu cao lớn bốn năm mươi mét, đơn giản tựa như một mảnh biển cây mênh mông, làm sao có thể mang đi?
Thấy Sở Tịch đi qua thu thập cục diện rối rắm, hơn nữa còn thấy được bản thân chưa kịp giấu đi cái thùng gỗ tràn đầy lỗ thủng kia, Lô Ác Ác chí công vô tư sao chột dạ chứ, lúc này nghe được hai người nói chuyện, liên tục không ngừng vỗ vỗ bộ ngực nói: "Những phân nhánh này lưu lại trong cốc sao được, cây ngốc đương nhiên muốn đi cùng chúng ta, để nó ở lại đây, ngộ nhỡ tổ trùng lại lớn làm sao bây giờ?"
Cây quỷ tay chân vụng về, lúc này còn để một đống côn trùng ức hiếp nữa thì sẽ chết, Lô Đại vương cũng không yên lòng để nó lại đây, coi như nó không chịu đi, chốt lại cũng phải lấy dây trói nó kéo đi.
Về phần phân nhánh khắp sơn cốc, cây quỷ tốt xấu cũng coi là thực yêu mở linh trí, có thể rút cây ra tán loạn đầy đất, còn có thể bò ra khỏi sơn cốc, đương nhiên cũng sẽ không bởi vì không có những phân nhánh này mà sống không nổi, chỉ có điều thực lực sẽ suy yếu trên phạm vi lớn mà thôi. Ngược lại, những đại thụ phân nhánh kia, mất đi cây quỷ trụ cột cùng khống chế ý thức của nó, thì không thể giống như bây giờ đem rễ rút khỏi bùn đất sau đó quơ cành rễ tùy ý hoạt động, sẽ trờ thành thực vật thông thường không có gì khác biệt.
Những chuyện liên quan tới thực yêu, Lô Ác Ác trời sinh liền hiểu, trong đại não Sở Tịch chứa một bộ siêu cấp bách khoa toàn thư Thiên Cơ Quyết, chỉ cần động suy nghĩ tìm kiếm liền có thể tìm tới nội dung liên quan. Sở Tịch cân nhắc giải thích cho Dove một