Chương 83
Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Miệng bị nắm chặt không nói ra lời, Lô Ác Ác đành phải dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Sở Tịch, ý đồ dùng ánh mắt để chứng minh quyết tâm của mình, về sau lúc lại làm những chuyện ngu xuẩn như thế tuyệt đối không để vợ thấy được!
Sở Tịch cũng không thật sự muốn dạy dỗ cậu, lỏng ngón tay ra, thuận tay đánh một cái trên ót cậu.
"Úi da! Đau quá đau quá!" Lô Ác Ác liên tục không ngừng che cái ót, bên trong miệng ui da ui da kêu đau, tròng mắt quay tròn xoay chuyển, ngắm trộm biểu tình Sở Tịch.
Kỳ thật Sở Tịch đánh lần này căn bản không dùng lực, cái ót Lô Đại vương lại cứng đến nỗi cầm đi mở núi phá đá đều được, cái kêu đau này nghe xong liền cực kì giả tạo, rõ ràng là thừa cơ làm nũng.
Đương nhiên, Lô Ác Ác không cảm thấy mình đang làm nũng, người nuôi gà đã dạy qua, phạm sai lầm khiến vợ nổi giận phải ngay lập tức giả bộ yếu thế đáng thương, dỗ vợ vui vẻ, người đàn ông chân chính đều như vậy, đại vương ta đây là dỗ vợ vui vẻ đấy!
Kĩ năng diễn xuất vụng về như thế, nhưng Sở Tịch vẫn đau lòng, ngón tay vừa mới thu hồi lại đưa qua, trên cái ót Lô Ác Ác ngay cả đỏ đều không đỏ một chút mà xoa xoa, một tay khác cũng buông cái cằm của Lô Ác Ác, ngược lại bưng lên bát canh cá lớn còn thừa phân nửa, đưa đến bên miệng Lô Ác Ác, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta xoa xoa cho em liền hết đau, lại húp miếng canh một chút."
Lô Ác Ác liền uống một ngụm canh trên tay của anh, liếm liếm miệng, thấy uống như vậy chưa đủ ghiền, bản thân liền nâng lên hai cánh tay cầm cổ tay Sở Tịch, cầm chén đổ canh vào miệng mình. Sở Tịch thấy cậu xác thực không sao, liền thuận lực đạo của cậy nghiêng tay, phối hợp cậu rót canh vào miệng đồng thời khéo léo khống chế, tránh để canh rớt ra làm ướt cái cằm cùng vạt áo của cậu.
Đây là cẩn thận quan tâm nhiệt tình, nếu không phải thật sự đem người đặt trên đầu trái tim cưng chiều, cho dù là ai cũng không làm được. Sở Tịch vì Lô Đại vương nhà anh cũng thật sự là dụng tâm hết sức.
Lúc này Lô Ác Ác cũng không kêu đau nữa, ào ào uống xong, trong miệng lại cắn cá viên, đắc ý mà nhai, chỉ chớp mắt, nhìn thấy mấy viên cá viên rơi trên bàn, trong miệng vội vàng nuốt, đưa tay đi nhặt.
Đây đều là vợ vất vả cực khổ làm cho mình ăn, vả lại cá viên mềm mịn mùi hương nhàn nhạt ăn siêu ngon, Lô Ác Ác không nỡ lãng phí, dù sao cũng chỉ là rớt trên mặt bàn mà thôi, thời điểm sinh hoạt trước kia mình một con gà cho dù là con mồi lăn trên mặt đất dính một lớp đất cậu cũng ăn như thường.
Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ nhất, Lô Đại vương thế mà lại là một con gà cần kiệm tốt.
Thấy Lô Ác Ác muốn nhặt cá viên rơi trên bàn ăn, Sở Tịch nhíu mày, ngăn lại tay của cậu, trầm giọng nói: "Đừng nhặt, không cần ăn đồ dơ, trong nồi vẫn còn."
"Đừng mà..." Hai cánh tay đều bị Sở Tịch chặn đứng, dùng một bàn tay lớn liền nắm cổ tay ấn xuống, Lô Ác Ác động đậy không được, lại không dám dùng sức tránh thoát, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm cá viên trắng nõn đáng thương trên mặt bàn, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn kêu là không bỏ được, ánh mắt gọi là đau lòng.
Không chỉ dùng ánh mắt lên án, Lô Ác Ác còn nói lẩm bẩm trong miệng, chỉ kém không có than thở khóc lóc khẩn cầu Sở Tịch cho mấy hột cá viên này một cơ hội có thể đi vào bụng Lô Đại vương: "Không thể lãng phí đồ ăn, lãng phí đồ ăn là không đúng, bọn chúng rõ ràng đều không bẩn mà..."
Sức chống cự đối với ánh mắt lên án này của cậu thật sự có hạn, Sở Tịch hít sâu một hơi, buông hai cánh tay Lô Ác Ác ra, nhét bát canh lớn của cậu vào tay cậu, mình thì dùng một cái tay khác động tác nhanh chóng, ngón tay lướt qua trên bàn, nhặt mấy viên cá viên lên, ném vào bên trong miệng mình, mặt than nghiêm mặt nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó hướng Lô Ác Ác nói: "Đúng lúc ta cũng có chút đói bụng, mấy cái này ta ăn, em mau ăn trong chén của mình đi."
Không nỡ để Lô Ác Ác lộ ra biểu tình thất vọng thương tiếc, lại không muốn để cậu nhặt đồ ăn rơi trên bàn ăn, Sở Tịch dứt khoát tự mình nhặt lên ăn.
Nhìn Sở Tịch ăn, một cỗ cảm giác hài lòng so với chính mình ăn khiến Lô Ác Ác vui vẻ đến mặt mày cong cong, một đôi mắt to đen bóng cong thành hai đường trăng khuyết, cười híp mắt lại dùng đũa từ trong chén chọc một viên cá viên đưa lên, đưa tới bên miệng Sở Tịch, thúc giục anh há miệng: "Vậy anh nhanh ăn nhiều một chút! Cái này ăn rất ngon đấy!"
Lô Đại vương cười thành dáng vẻ như vậy thật sự quá mê hoặc, Sở Tịch thất thần một trận, vô thức hé miệng, cắn viên cá viên đang cắm trên đũa, theo bản năng nhai nhai, lại hoàn toàn không biết bên trong miệng là mùi vị gì, tràn đầy trong mắt trong đầu cùng trong lòng đều chỉ có cái người cầm đũa trước mắt này.
Vợ quả nhiên là đói bụng lắm rồi, lại lộ ra loại ánh mắt gấp gáp đói bụng này, thật giống như đám sói lớn hàng xóm địa bàn phụ cận chỗ mình ở trước kia, đoạn thời gian thời điểm kì phát tình kia hai mắt tỏa lục quang cũng như thế này, cả ngày gào khan không ra ngoài đi săn, từng tên đều đói thành da bọc xương. Trong lòng Lô Ác Ác nghĩ vậy, lại đau lòng vừa xấu hổ áy náy, cuống quýt thò người ra đem nồi canh lớn mò sang, đem bát đũa của Sở Tịch hay dùng kéo đến trước mặt mình, mãnh liệt mò cá viên bỏ vào trong chén, động tác nhanh đến mức sắp tạo ra tàn ảnh.
"Cho anh!" Cầm cái chén được chất đầy chất đống, khe hở không lọt được thứ gì, Lô Ác Ác mới cầm chén hướng trước mặt Sở Tịch để xuống, lại rất khí phách nắm cánh tay Sở Tịch kéo anh ngồi lên ghế, nhét đũa vào tay anh, đầy đủ ân cần, vội vàng thúc anh: "Mau ăn mau ăn! Đừng đói chết nhe!"
Sao có thể để vợ đói thành như vậy chứ, Lô Đại vương quả nhiên vẫn có chút không xứng chức, tiếp tục như vầy, vợ sẽ ghét bỏ!
Khóe môi Sở Tịch nhếch lên, đường cong nụ cười càng lúc càng lớn, đôi đũa trong tay ở giữa ngón tay xoay một vòng, tâm tình vui vẻ tới cực điểm, thanh âm của anh đều nồng đậm ý cười tràn đầy từ tính say lòng người: "Được, chúng ta cùng ăn."
Lúc này đổi thành Lô Ác Ác sững sờ nhìn Sở Tịch hé ra khuôn mặt anh tuấn ý cười sáng ngời ngẩn người, hồi lâu chưa hoàn hồn lại, đến lúc nhìn kỹ Sở Tịch mỉm cười mới hoàn hồn, lập tức đỏ mặt, cúi đầu vào cái tô lớn của mình lùa ào ào mãnh liệt, trái tim nhỏ thình thịch nhảy dồn dập, từ bên tai