Editor: Một Đời Bình An (Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad.)
**********************
Diêu Tư cảm thấy mình gần đây có chút gì đó không đúng, cô luôn là người ngủ đến mức sét đánh cũng không nhúc nhích, vậy mà mấy ngày nay lại không ngủ được. Kỳ lạ là tinh thần lại tốt cực kỳ.
Eo không mỏi, chân không mềm, liền ngay cả dì cả nhiều năm gây rối cho cô cũng đều không tới, một hơi leo lên mười tầng lầu cũng không mệt. Càng thần kỳ chính là vốn dĩ trong ăn uống cô cực thích ăn cay, nhưng hiện tại vừa thấy ớt cay thì dạ dày liền đau. Ban đầu, cô còn tưởng rằng do mất ngủ nên dạ dày suy yếu, nhưng vài ngày sau cô phát hiện không chỉ đồ cay, mà đối với tất cả đồ ăn đều mất đi hứng thú, giống như bị bệnh kén ăn.
Tất cả đồ ăn vào miệng cô đều giống như đang nhai sáp, mất đi vị vốn có, trừ bỏ một món trước giờ chưa bao giờ chạm vào-- Tiết canh (huyết vịt)
"Tôi nói này em gái, em nhìn mớ huyết vịt này của anh đã nửa giờ rồi, rốt cuộc mua hay không vậy?"
"A!?" Tư Tư ngẩn ngơ, tầm mắt dính vào một đám hồng đỏ đỏ trên sạp tới thất thần, "Mua...hay không?
"Cái này có gì phải do dự, muốn ăn liền mua." Vừa thấy có sinh ý, ông chủ bắt đầu nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, "Em gái thực có ánh mắt, huyết vịt này của anh là tốt nhất trên thị trường em nhìn màu của nó xem. Ở nơi khác đều không mua được, làm thành mao huyết vượng thì đặc biệt ngon."
"Phải không?"
"Đương nhiên, huyết này là mới giết vịt trong ngày đó."
"Ừm... Rất tươi." Hơn nữa rất thơm.
"Hai miếng một cân, vừa rẻ vừa ngon."
"Ừ." Thơm quá thơm quá thơm quá.
"Bỏ qua nơi này thì không còn cửa hàng khác đâu, huyết vịt chỗ anh bán rất đắt , nếu buổi chiều em tới là không còn đâu." Nói rồi hắn cầm một miếng huyết vịt ước lượng, "Bảo đảm em ăn một lần, sẽ lại đến mua nữa."
"Thật vậy chăng?" Thực muốn ăn.
"Thế nào em gái, mua hai cân đi?" (*2 cân = 1kg)
"Nhưng là..." Khóe miệng Tư Tư xụ xuống, "Tôi dị ứng với huyết vịt!"
"....Hả?" Ông chủ sửng sốt, huyết vịt trong tay cầm không chắc, bùm một cái rơi xuống nước lại, bắn lên mặt Diêu Tư.
"Em gái, em đùa anh à?! Dị ứng với huyết vịt thế em đứng chỗ này nửa ngày làm gì?" Không bán được đồ, ông chủ có chút bực mình.
"Tôi cũng không biết nữa!" Nhớ tới cái này, Diêu Tư cũng thực ủy khuất, "Tôi đã hơn mười ngày nay không ăn không ngủ, cái gì cũng ăn không vô, chỉ ngửi được mùi hương này."
"Em lại đùa." Ông chủ không vui, "Nhìn em đâu giống như mất ngủ mười ngày." Rõ ràng tinh thần rất tốt, hơn nữa mười ngày không ăn thì làm gì có sức đứng chỗ này, "Nếu không em thử món khác?"
"Tôi nói thật." Cô vẫn là không kiềm chế được nhìn chằm chằm vào mớ huyết vịt trong nước, "Tôi ở ngoài ba con phố đã ngửi được mùi hương này."
"Sao có thể, cách xa như vậy, em cũng không phải là...." Hắn chợt im bặt, giống như nhớ tới cái gì, trừng to đôi mắt đem cô từ trên xuống dưới nhìn một lần, trong mắt lóe lên. Đột nhiên liền sửa lời, "Em gái, trong buồng của anh có hàng mới, có lẽ em ăn được, nếu không em theo anh vào xem?"
"Thật sao?" Còn có huyết vịt kháng dị ứng sao?
"Đi theo anh." Nói rồi hắn xoay người đi vào gian sau, lại còn hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Diêu Tư đi theo vào, mới vào cửa, ông chủ liền trực tiếp kéo rèm cửa lại, thành một không gian riêng, phòng vốn sáng sủa lập tức tối sầm, ngay cả tiếng ồn bên ngoài chợ cũng biến mất.
Diêu Tư trong lòng đánh thót một cái, quay đầu nhìn ông chủ đột nhiên nhiệt tình lên, "Anh trai, chắc không phải anh kiêm luôn nghề buôn người chứ?" Chắc không phải là "Như gia" loại nhỏ chứ.
Vẻ mặt đang cao hứng của ông chủ chợt cứng lại, bĩu môi, "Em gái nghĩ bậy cái gì đó, anh không phải người xấu." Hắn hơi bất mãn trừng cô một cái, cũng không trả lời thắc mắc của cô, trực tiếp đi đến bên phải cầm lấy một cái ly rót ra một cái gì đó đưa cho cô, "Tới đây, em gái, em uống thử xem?"
"Đây là?" Diêu Tư nhận lấy, chỉ thấy trong ly có chứa khoảng