“Phát hiện cơ thể sống, phát hiện cơ thể sống.
” thiết bị cá nhân phát ra âm thanh.
Tô Kiều tắt nhắc nhở, đi tới kéo túi khí an toàn lên bờ, thấy sách tranh đang điên cuồng hấp thu phóng xạ bên trên túi khí, chớp mắt đã thu thập đầy, nhất thời giật mình trợn to hai mắt, cô nhanh chóng trao đổi hạt bông, mãi đến khi đổi được 16 hạt giống, 30 hạt thóc cùng đổi thêm một số cây đào, cây liễu tốc độ của sách tranh mới từ từ chậm rãi.
Cái này phóng xạ cao bao nhiêu?Tô Kiều không khỏi tặc lưỡi, lồng phòng hộ không có ghi chép xâm nhập, cho thấy người này vẫn ở dưới đáy hồ?Cho nên là cô tu hú chiếm tổ chim khách? Không, ốc đảo này là cô mua lại, người này chỉ xem như là người bản địa mà thôi.
Tô Kiều dùng vòng tay quét qua túi khí, tiến hành phân tích, rất nhanh đã phân tích ra đây chính là một loại túi khí an toàn bảo vệ mạng sống vô cùng đắt đỏ của tinh tế, một khi kích hoạt thì thân thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ cần túi khí không hỏng, có thể ngủ say mấy trăm năm, vì lẽ đó, Tô Kiều cũng khó đoán định được đến cùng người này đã ngủ say bao lâu, không chừng đã mấy trăm năm nhỉ?Tô Kiều không phải người tinh tế, nên cũng không rõ ràng lắm, túi khi an toàn sở dĩ đắt như vậy là do bản thân nó tự có lồng phòng hộ, thế nhưng có thể chống đỡ được phóng xạ nồng độ cao tất nhiên phải là lồng phòng hộ đỉnh cấp, loại túi khí an toàn này làm người ta giận sôi, toàn bộ tinh tế cũng không có được vài cái.
Tô Kiều nhìn giá trị tổn hại của túi khi được phân tích trên vòng tay, gần như bị tổn hại hoàn toàn 15%, hơn nữa bị phóng xạ ăn mòn nghiêm trọng, người này có thể sống hay không còn là vấn đề.
Tô Kiều nhìn ốc đảo của mình, lại nhìn túi khí an toàn, nội tâm đấu tranh một hồi, cuối cùng không thể ép mình thấy chết mà không cứu, mở túi khí định quan sát trước đã.
Túi khí an toàn mở ra, trực tiếp tự biến thành từng khối vật liệu phế thải màu đen.
Tô Kiều đợi nửa ngày, không thấy người kia tỉnh lại, đưa tay sờ mạch cổ hắn, phát hiện có mạch yếu ớt, nhất thời nhẹ nhõm, còn sống, có điều cách cái chết cũng không xa, toàn thân đều bị phóng xạ ăn mòn gần hết rồi.
Tô Kiều kiểm tra một chút, phát hiện người này không có thiết bị thông tin cá nhân, không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận, có thể đã từng có, nhưng đã bị phóng xạ ăn mòn mất, quần áo cũng bị ăn mòn đến mức không nhìn ra được màu sắc vốn có.
“Tô Kiều, cô ở đâu? Có chuyện lớn xảy ra, mau trở về căn cứ.
” Âm thanh đầu trọc có mang theo cấp bách.
Tô Kiều vội vã trả lời: “Tiểu đội trưởng, tôi ở bên ngoài thu nhặt đá năng lượng, xảy ra chuyện gì?”“Mau trở lại căn cứ, lập tức sẽ có kiểm tra đột xuất, tất cả lưu vong giả ở khu an toàn đều phải chịu kiểm tra, mẹ nó, tôi đến Hắc tinh 3 năm, lần đầu gặp phải loại chuyện này, trên người cô có đồ cấm hay không? Có thì mau mau báo cáo cho căn cứ.
” Đầu trọc trịnh trọng dặn dò, “Kiểm tra đột xuất rất nghiêm trọng, một khi phát hiện là đồ cấm có thể bị bắn chết tại chỗ.
”Là đồ cấm? Trên người cô đồ cấm quá nhiều, nào là ốc đảo hoang mạc, xe từ, còn có thẻ đen liên bang, thịt khô không phóng xạ, …những thứ này đều là đồ cấm cả.
Là người mới hơn một tháng, cô muốn giải thích vì sao trên người có nhiều đồ quý giá như vậy, những cái khác không nói, chỉ riêng thịt khô không phóng xạ đã khó giải thích rồi.
“Báo cáo, tôi có một chiếc đĩa bay, chính là xe từ cá nhân.
” Tô Kiều lanh lảnh báo cáo.
“Cái đệch, em Kiều à, cô được, mua xe lúc nào thế? Về đến căn cứ, cất vào kho dưới đất của căn cứ, có thể cất giữ trước, chờ việc qua lại nói.
Cô thông báo cho anh em họ Mộc luôn, để bọn họ cũng đến căn cứ, mấy thứ đồ cấm của khu an toàn nghĩ cách giấu đi.
Tôi ngắt máy đã, cô đến căn cứ thì liên hệ với tôi.
” Đầu trọc lo lắng kết thúc liên lạc.
Tô Kiều nhanh chóng liên hệ với chú Lý, thông báo chuyện kiểm tra