So với những khế ước thú khác thì tốc độ sử dụng năng lượng thạch của Thanh Dương thật khiến người ta phải giận sôi gan, những khế ước thú kia một tháng chỉ tiêu tốn một khối năng lượng thạch bậc 1, thậm chí đến cả khế ước thú cao cấp nếu không trong trạng thái chiến đấu thì một khối năng lượng thạch cấp 4 cũng đủ để nó sử dụng trong 50 năm.
Còn hắn thì sao, ngắn ngủn một tuần đã "Ăn" đến 3 khối năng lượng thạch cấp 1, hai khối năng lượng thạch cấp 2, hơn nữa còn không thể sử dụng năng lượng thạch nhân tạo.
Mỗi lần Dịch Trạch cho hắn năng lượng thạch thì Thanh Dương đều ngẩng đầu lên sợ hãi mà liếc nhìn một cái, thấy Dịch Trạch không có phản ứng gì mới vô cùng vui vẻ mà ôm năng lượng thạch chạy. Cảm giác khi hấp thụ năng lượng thật sự rất tuyệt, không giống như tu luyện trong dĩ vãng còn cần phải đem nguyên khí thiên địa chuyển hoán thành chân khí rồi tăng cường thực lực từng chút một, năng lượng thạch hoàn toàn có thể trực tiếp hấp thụ, hơn nữa còn không có loại tác dụng phụ như tẩu hỏa nhập ma.
Bất quá Thanh Dương cũng hiểu rõ đây không phải là kế lâu dài, Hoa Sở cũng nói hắn muốn sống thì phải dựa vào năng lượng thạch, nói cách khác, hắn là cần Dịch Trạch bao nuôi a,tâm khí Thanh Dương tuyệt đối không cho phép loại tình huống này xảy ra.
Đó cũng không phải do hắn bài xích Dịch Trạch, mà việc ỷ lại vào người khác để sống vĩnh viễn không phải loại cuộc sống hắn mong muốn. Huống chi Thanh Dương cũng biết năng lượng thạch là một loại khoáng thạch đặc biệt, tuy rằng Vạn độ huynh không nói cho hắn biết giá thành mỗi khối năng lượng thạch là bao nhiêu, nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được để có 1 khối năng lượng thạch tốt không phải chuyện dễ dàng, năng lượng thạch càng cao cấp thì giá trị lại càng lớn.
Hơn nữa tuy rằng Vạn độ huynh nói rằng hiện nay có rất nhiều hành tinh có chứa năng lượng thạch, nhưng theo thống kê với tốc độ khai thác hiện nay chỉ 3 vạn năm nữa thôi nguồn năng lượng thạch sẽ bị khai thác đến khô kiệt, cho nên chính phủ hiện nay vẫn luôn khuyến khích sử dụng cũng như nghiên cứu nguồn năng lượng thạch nhân tạo.
So với nhân loại Thanh Dương càng thêm rõ ràng năng lượng thạch nhân tạo khác xa so với năng lượng thạch thiên nhiên, năng lượng thạch nhân tạo áp dụng quy tắc đông cứng nguồn năng lượng nên nó có ảnh hưởng xấu đến khế ước thú. Trên thực tế rất nhiều khế ước thú cấp thấp đồng ý sử dụng loại năng lượng thạch này, bởi vì năng lực của chúng có hạn, bản thân chúng khó có thể cướp đoạt năng lượng thạch, cho nên chúng mới nhẫn nại.
Nhưng mà những vấn đề này nhân loại cũng không tìm hiểu sâu, vì đối với họ khế ước thú chỉ là 1 loại công cụ, giá trị của chúng với con người chỉ đáng giá từng đó. Dù sao cũng chỉ là khế ước thú cấp thấp, vốn dĩ cũng không sống được lâu, hơn nữa sau khi chúng chết một năm thì chủ nhân lại có thể có được 1 khế ước thú mới, cho nên cuối cùng bọn họ cũng không hao hết tâm lực nghiên cứu những thương tổn của năng lượng thạch nhân tạo với khế ước thú cấp thấp làm gì.
Đối với thân thể yếu ớt củaThanh Dương mà nói, năng lượng thạch nhân tạo cũng tương đương độc dược trí mạng. Nên Dịch Trạch ngay từ đầu nghe theo đề nghị của Hoa Sở lựa chọn các loại năng lượng thạch có lợi cho thân thể của Thanh Dương, nếu không đủ mới dùng đến năng lượng thạch nhân tạo, cũng từ sau khi Thanh Dương dùng cái mũi đẩy đẩy khối năng lượng thạch nhân tạo sang một bên, hắn chưa bao giờ để Thanh Dương dùng loại năng lượng thạch đó nữa.
Dịch Trạch rất tốt với Thanh Dương, tốt đến mức không có lời nào có thể diễn tả, nhưng Thanh Dương lại có thể nhìn thấu vào sâu tâm hồn Dịch Trạch. Tỷ như Dịch Trạch rất thích nhìn hắn ôm khối năng lượng thạch lăn lộn, tuy trên mặt không lộ ra biểu tình gì, Thanh Dương lại có thể nhận thấy vô tận nhu hòa trào ra trong ánh mắt của hắn; tái tỷ như, Hoa Sở rõ ràng đã nhắc nhở Dịch Trạch khi Thanh Dương đói bụng sẽ không khống chế được mà hấp thụ năng lượng trên người Dịch Trạch, nhưng hắn lại vẫn như cũ không chút do dự nào mà đem nãi báo ôm vào ngực, một bộ nếu ngươi cần ngươi cứ lấy.
Đương nhiên, Thanh Dương cũng chẳng sợ đói bụng đến đầu cháng váng não hoa, hắn thà rằng hung hăng cắn móng vuốt của chính mình, cũng không chịu hấp thụ năng lượng của Dịch Trạch.
quen biết Dịch Trạch không bao lâu nhưng Thanh Dương lại rõ ràng cảm nhận được trong cuộc đời này sẽ không còn người thứ 2 có thể khiến mình cảm động như Dịch Trạch.
Mà đối với Dịch Trạch mà nói, Thanh Dương tuy là một khế ước thú, nhưng ngoại trừ bà ngoại đã mất khi hắn con nhỏ thì đây chính là là người tốt với hắn nhất trong cuộc đời này ( con báo mà?). Rõ ràng chính là một tiểu tiểu nãi báo, lại có thể kháng cự lại bản năng đói khát, vô luận dù trong tình huống như thế nào cũng không làm tổn thương hắn.
Ngày đó hắn nhìn ánh mắt nãi báo giãy dụa trong vòng xoáy khát vọng đến mức trống rỗng, hắn vốn tưởng rằng bản năng của nó sẽ khiến nó hung hăng hấp thụ năng lượng của mình, nhưng nãi báo giơ móng vuốt lên lại đưa đến bên miệng của nó, thật quyết liệt mà cắn vào, máu tươi đầm đìa. Nếu không phải hắn ngăn cản đúng lúc vả lại sức lực nãi báo cũng vô cùng yếu ớt thì chỉ sợ móng vuốt kia cũng bị hắn cắn đứt.
Một khắc đó Dịch Trạch thực hối hận tại sao mình lại muốn thử nãi báo, lúc ấy hắn tin bằng thực lực của chính mình dù cho nãi báo có hấp thụ năng lượng thì hắn cũng có thể bổ xung lại trong chốc lát, và thật ra, bản thân hắn cũng muốn biết liệt báo mình mang về có phải loại vong ân phụ nghĩa như con rắn với nông phu kia không.
Kết quả như hắn mong đợi nhưng lại ngoài dự liệu của hắn. Nếu nãi báo chỉ quay đầu tránh đi vậy Dịch Trạch cũng sẽ không khiếp sợ và cảm động như vậy, hắn biết năng lượng của mình hấp dẫn như thế nào với nãi báo, hắn tin tưởng năng lượng của hắn còn tốt với cơ thể nãi báo hơn năng lượng thạch kia rất nhiều lần, hắn nhìn thấy ánh mắt giãy dụa thống khổ của nãi báo khi đấu tranh với bản năng.
Khi đó hắn đã nghĩ, có thể giãy dụa như vậy thì dù nãi báo có khống
chế không được mà hấp thụ năng lượng của hắn thì hắn cũng không để ý, vậy mà 1 khế ước thú bẩm sinh khuyết thiếu lại quyết tuyệt như vậy, thà chặt đứt sinh lộ của chính mình cũng tuyệt không chịu làm hắn bị thương. Dịch Trạch rất rõ ràng 2 chi trước của nãi báo chính là thứ mà nãi báo dùng để hấp thụ năng lượng, cắn đứt chúng nó đại biểu rằng nãi báo thà chính mình chết cũng không muốn làm tổn thương hắn.
Ngày ấy Dịch Trạch dùng 1 loại dị năng ôn nhu chưa từng có giúp nãi báo chữa trị vết thương. Dù cho Hoa Thiên Tề hay bất kỳ 1 ai khác cũng chỉ biết Dịch Trạch là dị năng phong hệ có tốc độ và thực lực mạnh mẽ, nhưng họ tuyệt đối không biết loại dị năng chữa được bệnh này của Dịch Trạch, dị năng giả thuộc phong hệ không thể nào có được. Dị năng của Dịch Trạch là một bí mật, kể từ ngày đó Thanh Dương đã trở thành gia đình của hắn, đáng tiếc Thanh Dương không hiểu được.
Thanh Dương cũng phát hiện ngày đó sau khi hắn cắn thương chi trước, vốn là hắn cũng thực sợ thái độ chiều chuộng của Dịch Trạch với mình, thậm chí người kia còn mua rất nhiều giáo trình học từ tiểu học cho hắn!
Thanh Dương rúc vào trong lòng Dịch Trạch nhìn hắn ghi chú thích vào sách, gương ánh mắt thập phần chột dạ nhìn Dịch Trạch, vậy mà Dịch Trạch chỉ mỉm cười, hôn lên bộ lông trắng muốt của hắn, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Số 0, ta là báo tử."
Một khắc kia Thanh Dương như bị sét đánh đến trời đất đảo lộn, bí mật hắn cố tình che dấu đã lâu cư nhiên bị người kia phát hiện rồi, vậy mà hắn cứ tưởng mình che giấu rất kỹ còn vì vậy mà tự đắc ý 1 phen nữa.
Dịch Trạch nhìn ánh mắt sợ hãi của nãi báo mà đau lòng, liền sờ sờ đầu trấn an hắn: "Yên tâm, ta sẽ không tìm hiểu vì sao sóng điện não của ngươi lại gần giống sóng điện não con người như vậy, lại càng không bao giờ đưa ngươi đến viện nghiên cứu, đây là bí mật của riêng 2 ta."
Thanh Dương cảm thấy những lời này của Dịch Trạch thật chân thành, thật đáng tin tưởng nên hắn dần dần khôi phục lại bình tĩnh. Làm nhị sư huynh, Thanh Dương thường phải giải quyết công vụ đạo đạo môn cũng hay phải tiếp xúc với các sư huynh sư đệ khác, hắn hiểu những người này có thể dối trá đến mức nào, có thể thoạt nhìn trông Thanh Dương rất ngốc, nhưng từ trước đến nay Thanh Dương chưa bao giờ bị người ta lừa gạt, bởi vì hắn chưa bao giờ tin tưởng người khác.
Cũng vậy, dù gặp báo tử trên mạng rất nhiều lần nhưng mỗi khi tiếp xúc cùng báo tử hắn vẫn luôn đề phòng, dù hắn không nói láo, nhưng có một số việc vô luận báo tử nói bóng nói gió như thế nào, chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt hắn đều im lặng.
Nhưng hiện giờ hắn tin tưởng Dịch Trạch, là người duy nhất hắn tin tưởng ngoài đại đạo môn, hắn tin người này sẽ không bao giờ thương tổn hắn.
Dịch Trạch nhìn nãi báo đã khôi phục chút bình tĩnh, sau đó chậm rãi mà quay đầu đi, cọ cọ vào trong lồng ngực hắn, nãi báo vẫn tin tưởng hắn.
"Ngươi biết vì sao mình lại có sóng điện não và chỉ số thông minh tương đương con người sao?"
Thanh Dương do dự 1 chút chậm rãi gật đầu.
"Có thể nói cho ta biết không?"
Thanh Dương kiên quyết lắc đầu.
Nhận được câu trả lời trong mắt Dịch Trạch cũng không lộ ra thần sắc thất vọng mà vội đem nãi báo trong ngực ôm chặt hơn một chút.
Thanh Dương nhẹ nhàng thở ra, nếu Dịch Trạch nhất định hỏi, thì hắn sẽ không tiết lộ về thế giới khác hay bí mật của đại đạo môn, nhưng hắn có thể sẽ thật sự kể việc mình là kẻ mượn xác hoàn hồn nói ra. Đến lúc đó nếu Dịch Trạch muốn hỏi vì sao hắn lại trở thành linh hồn, hắn thật không biết phải giấu diếm như thế nào.
Từ lúc Dịch Trạch đã xác định nãi báo vào vòng tròn gia đình, tuy hắn nói không nhiều lắm, nhưng hắn có thể nhìn ra nghi vấn của Thanh Dương, và giải thích các nghi vấn đó 1 cách dễ hiểu bằng vốn từ ít ỏi của Thanh Dương.
Chính là... Hắn cũng thích ôm mình quá đi! Thanh Dương có chút không được tự nhiên mà xoay xoay thân mình, hắn mấy ngày nay trừ bỏ lúc hấp thụ năng lượng chính là nằm trong ngực Dịch Trạch học tập hay ngủ, cho dù hắn cũng biết ở đây người ta gọi cách sống của hắn là như heo a!
Đáng tiếc kháng nghị không có hiệu quả, Dịch Trạch biết rõ hắn không muốn phí thời gian ngủ lười trong ngực mình nhưng khi hắn kháng nghị thì Dịch Trạch lại làm ra 1 bộ dáng nghe không hiểu
Nếu Thanh Dương có cơ hội lên diễn đàn đặt câu hỏi về loại hành vi này của Dịch Trạch thì sẽ có rất nhiều người nói cho hắn biết, cái này gọi là luyến / thú / nghiện!
Ngay sau khi Thanh Dương xấu hổ phát hiện mình đã béo lên một vòng thì đại học St.Tres khai giảng.
Ngày khai giảng, Thanh Dương đem ánh mắt nóng bỏng đứng trước cửa nhà nhìn Dịch Trạch, trong lòng nghĩ, đi đi, đi đi, ta rốt cục có thể chạy loanh quanh vài vòng rồi!
Ai biết Dịch Trạch đem ánh mắt dạo trên người hắn 1 vòng, rồi xách nó lên nhét vào trong ngực: "Theo ta đến trường."
Thanh Dương: (⊙o⊙)!