Sau khi Hoa Thiên Tề được đưa vào phòng giải phẫu thì Hoa Sở cũng cảm thấy thân thể mình càng ngày càng suy yếu, vốn dĩ hẳn là y còn có thể sống thêm được ba tháng nữa vậy mà tự nhiên bây giờ y lại cảm thấy mình không thể chống đỡ thêm được.
Hoa Sở muốn đến bệnh viện chờ đợi kết quả của cuộc giải phẫu, nhưng tình trạng thân thể nói cho y biết đại nạn của y đã tới rồi, vừa đi được 1 nửa thì Lang Xu dìu y trở lại phòng thí nghiệm. Thời khắc cuối cùng này, y chỉ muốn được ở cùng người trong lòng mình mà thôi.
Thân thể trong ngực không ngừng run rẩy, hô hấp khi thì kịch liệt khi thì mỏng manh, trái tim đập không hề có quy luật, Lang Xu không biết hiện giờ mình nên làm như thế nào chỉ có thể cứ ôm Hoa Sở như vậy, trong lòng co rút đau đớn nói không nên lời, rõ ràng hắn không đổ máu mà tại sao lại đau như vậy, đau đến mức mỗi một lần hô hấp đều mang theo từng trận co rút đau đớn. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại đau đớn kỳ quái này là ở hai mươi năm về trước, khi hắn thấy cánh tay Hoa Sở bị đoàn hắc khí ăn mòn khiến hắn không thể không cắn đứt cánh tay Hoa Sở, khi đó trừ bỏ co rút đau đớn còn có áp lực khó hiểu, ngực giống như bị 1 một ngọn núi đè nặng thở 1 chút cũng vô cùng gian nan.
Sau khi hắn đưa Hoa Sở bị thương đến 1 tiểu hành tinh an toàn thì phát hiện phía sau có người theo dõi, Lang Xu dẫn dắt truy binh rời đi chỗ khác để lại Hoa Sở ở tại nơi đó. tốc độ của hắn cực cao, trừ phi có cơ giáp nghịch thiên như Dịch Trạch nếu không không ai có thể đuổi kịp hắn, hơn nữa hắn chính là một khế ước thú, chỉ cần tùy tiện tránh ở một tinh cầu có dã thú là có thể tránh được một kiếp.
Sau khi truy binh bị bỏ xa, Lang Xu lo lắng Hoa Sở thương thế lại cảm thấy chính mình không có năng lực chữa khỏi cho y liền tìm 1 tinh hạm dẫn dắt tới tiểu hành tinh kia. Hắn cố ý biến thành hình người trước mặt tinh hạm lộ ra thân phận thánh thú, lại không ngờ rằng chiến hạm đó là 1 chiến hạm có lực lượng cường đại, sau khi phát hiện thân phận thánh thú của hắn thì lập tức tiến hành bắt giữ, vũ khí cực kỳ tiên tiến, nếu không phải bọn họ nhất định cần bắt sống hắn thì Lang Xu đã sớm đã chết dưới tay chiến hạm kia.
Dù vậy hắn vẫn dẫn thành công chiến hạm đến chỗ tinh cầu mà Hoa Sở nằm, còn cố ý ẩn dấu hồi lâu ở tinh cầu, đến tận lúc hắn thấy Hoa Sở được đưa lên thuyền cứu nạn mới an tâm rời đi khỏi. Ai biết chỉ một lần trì hoãn như vậy khiến khoảng cách của hắn và chiến hạm bị kéo gần lại, khiến hắn không thể không bay về phía địa phương nguy hiểm, cuối cùng rơi vào trong hắc động.
20 năm sống trong hắc động, mỗi một lần hắn nghĩ đến Hoa Sở thì lại thấy áp lực đến thở cũng cực kỳ khó khăn. Lang Xu không biết đây là cảm giác gì, hắn chỉ biết mình muốn gặp Hoa Sở, muốn gặp lại dù chỉ 1 lần, xem người kia sống có tốt không.
Mà hiện tại, hắn nhìn thấy y, sống cùng y như ngày trước, trong lòng hắn ngày nào cũng tràn ngập cảm giác thỏa mãn, mỗi 1 ngày thêm 1 chút, thỏa mãn đến mức tươi cười không tự giác biến thành hạnh phúc tràn ra. Hoa Sở thực thích nhìn hắn như vậy, vậy hắn liền cười cho y nhìn, bởi vì khi đó Hoa Sở cũng sẽ cười, rất xinh đẹp.
Nhưng mà vì sao? Chỉ ngắn ngủn có mấy tháng, bọn họ lại sắp phải chia lìa, mà mà lần này là xa cách mãi mãi!
Dường như có 1 quái thú đang cắn nuốt trái tim hắn, xé rách, máu tươi đầm đìa, nó ăn sống từng mảnh từng mảnh trái tim rồi mảnh vừa mới vừa bị ăn kia lại lập tức mọc ra, đau đớn này cứ không ngừng sinh sôi như vậy. Hắn đau đến muốn gào thét, rồi lại vô pháp phát ra âm thanh, bởi vì Hoa Sở càng đau hơn so với hắn, hắn muốn Hoa Sở an tâm nên hắn chỉ có thể cười. Chính là trong lòng trống rỗng không còn hạnh phúc thì làm sao có thể cười đây? Cho dù có cười được cũng là đau đớn tươi cười, Hoa Sở sẽ thích sao?
Hoa Sở vươn tay vuốt lên đôi lông mày nhíu chặt của Lang Xu: “vừa cau mày vừa cười, ngươi thật sự không biết gạt người ta 1 chút a.”
Y tựa đầu vào trong ngực Lang Xu, nhẹ nhàng cọ hai cái, cảm thấy vô cùng ấm áp cùng thư thái. Kỳ thật, có thể chết ở trong ngực người mình yêu nhất, thời khắc cuối cùng còn có thể cùng hắn tương thủ, thật sự y cũng cảm thấy thực hạnh phúc.
“Lang Xu, ta có chưa nói với ngươi, ta thực hối hận?”
“Hai mươi năm trước, ta nghĩ mình sống không được bao lâu nên mới đi hành vi khế ước thú man rợ đó, cũng chỉ là muốn trước khi chết tìm được một khế ước thú cường đại nhất để ký kết khế ước, đánh bại Hoa Văn sơ.”
“Lần đầu gặp mặt ngươi, ta cũng không có tâm tư tốt đẹp gì, ngươi lại không chịu ký kết khế ước với ta, nên ta mới không chịu đặt tên cho ngươi.”
“Chỉ là sau đó ta nghĩ, sau khi chúng ta trở về từ nại mạn tinh hệ, sau khi chúng ta giải quyết được vấn đề về cơ thể ta, ta sẽ nghĩ cho ngươi 1 cái tên, 1 cái tên chỉ có ta biết, chỉ có ta gọi.”
“Vậy mà lúc đó chúng ta lại tách nhau ra hơn 20 năm, mà gặp lại, ngươi đã có tên, cái tên mà ai cũng có thể gọi.”
Lang Xu ngẩng ngẩng lên, yết hầu giống bị cái gì đó chặn lại, chỉ có thể phát ra thanh âm nghẹn ngào: “Giờ ngươi đặt cho ta 1 cái tên, chỉ mình ngươi mới có thể gọi.”
Hoa Sở lắc lắc đầu: “Không cần, bỏ qua đó là bỏ qua, tựa như ta và ngươi trước đây, bỏ qua hai mươi năm, hết thảy đều thay đổi.”
Hai mươi năm trước y là thiếu niên ngạo mạn, cho dù thân thể có vấn đề, y cũng không lo ngại gì vẫn sẵn sàng liều mạng. Hai mươi năm sau, y rốt cục hiểu được sự quý trọng, thì tất cả đã chậm rồi.
Lang Xu gắt gao ôm lấy Hoa Sở, môi dán lên tóc của y, chỉ muốn đem người này nhu tiến vào trong cốt tủy của mình, vĩnh viễn ở cùng 1 chỗ.
“Không thay đổi, vẫn không thay đổi.” trong thanh âm Lang Xu mang theo thống khổ vô pháp phát ra tiếng rên rĩ, hắn không thay đổi, hắn cũng không biến mất, bọn họ vẫn còn có thể sống nương tựa lẫn nhau.
“A…” Hoa Sở giống như cười nhạo mà nở nụ cười, “Lang Xu, ta vẫn luôn muốn hỏi, thời điểm kia, ngươi vì sao lại cứu ta?”
Khi đó y mình đầy thương tích lại sốt cao, chỉ có thể nằm ở khế ước thú tinh hệ chờ chết, vậy mà bóng trắng của tuyết lang lại rơi vào trong mắt y, từ đó cự lang bắt đầu đi vào thế giới của y, để y không còn là thiếu niên Hoa Sở bồng bột không biết gì năm đó. Lúc ấy đầu lưỡi ấm áp liếm trên thân thể y, dùng phương pháp tối nguyên thủy nhất chữa thương cho y, Cho đến giờ Hoa Sở vẫn nhớ rõ độ ấm kia, là ký ức tốt đẹp nhất ở sâu trong nội tâm y.
Vi tại sao phải cứu y? Bởi vì y là lương thực dự trữ a.
Hành tinh Khế ước thú man rợ không thiếu năng lượng, cho dù không có năng lượng thạch cũng có khế ước thú khác cho hắn hấp thu năng lượng. Bất
quá ngay cả như vậy thì vẫn có những lúc hắn thiếu năng lượng, Lang Xu vẫn thường nuôi một ít khế ước thú —— nhớ khu vực chúng sinh hoạt, âm thầm bảo hộ chúng không bị khế ước thú khác thương tổn, đến khi mình cần năng lượng thì ăn luôn chúng.
Ngày đó khi Hoa Sở hấp hối, là bản năng khiến Lang Xu cảm thấy chỉ cần dưỡng hảo người này thì vẫn có thể làm lương thực dự trữ, sau đó hắn liền cứu y. Lại không nghĩ rằng sau khi người này tỉnh, thấy hắn, còn muốn thu hắn làm khế ước thú, cả ngày quấn lấy hắn không buông. Tuyết Lang thấy thực phiền, sau đó lại sợ lương thực dự trữ thoạt nhìn thật nhỏ yếu này không cẩn thận chết mất nên chỉ có thể yên lặng bảo hộ y. Sau này, thời gian càng lâu, càng kéo dài thì càng không thể coi người này là lương thực.
Dần dần, hắn cảm thấy có người ở cùng thật hảo. Từ trước đến nay, trong sinh mệnh thật lâu của hắn vẫn luôn chỉ có hắn cô độc 1 mình, đây là lần đầu tiên có người tiếp xúc với hắn lâu như vậy, hắn bắt đầu quyến luyến loại ỷ lại này, quyến luyến loại tiếp xúc này, cuối cùng không thể ly khai. Hắn thậm chí từng nghĩ, người này yếu như vậy, hắn muốn trở thành khế ước thú của người này bảo hộ người này 1 đời.
Từ lúc lang Xu bắt đầu có suy nghĩ muốn trở thành khế ước thú của người này, muốn bảo vệ người này, hắn đã bắt đầu yêu người này, chỉ là bản thân hắn cũng không biết được mà thôi.
Cũng không biết là ai bắt đầu trước, vốn dĩ Hoa Sở bị Lang Xu ôm vào trong ngực, giờ bọn họ bắt đầu ôm hôn nhau, cũng không biết là lúc nào thì quần áo Hoa Sở đã bị cởi sạch, y ngồi khóa trên người Lang Xu, thần sắc tư thái đều liêu nhân như vậy, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt lại tràn ngập hấp dẫn.
Hắn biết lúc này tình trạng thân thể Hoa Sở không tốt, vậy mà Lang Xu vẫn có phản ứng. Dục vọng tìm không thấy lối ra, chỉ có thể cọ lung tung trên người Hoa Sở, cuối cùng vẫn là Hoa Sở mỉm cười, dẫn đường cho Lang Xu tiến vào chính mình.
Lúc tiến vào Lang Xu biết Hoa Sở nhất định rất đau, hắn khống chế chính mình theo bản năng muốn phải bảo vệ Hoa Sở, vậy mà Hoa Sở lại mỉm cười ngăn cản hắn.
Đúng vậy, lần đầu tiên cũng là…
… Lần cuối cùng.
Lang Xu ôm Hoa Sở không ngừng động, thú tính trong cơ thể tràn ra cả ánh mắt cũng biến thành màu đỏ, cánh tay như kìm sắt kiềm trụ eo nhỏ Hoa Sở, không cho y có 1 chút cơ hội thoát ra.
Tuyệt vọng, khoái hoạt, đau đớn, thỏa mãn đủ loại tình cảm khiến nội tâm Hoa Sở loạn thành một đoàn, dưới công kích như mưa rền gió dữ của Lang Xu, y chỉ có thể không ngừng phát ra thanh âm nhỏ vụn □, kêu gọi tên của hắn.
Trong lúc 2 người đang chìm đám trong dục vọng cùng tuyệt vọng trầm luân, họ không biết rằng, có một người đang tới phòng thí nghiệm, hắn bước đi thật nhanh, không phát ra 1 chút tiếng động nào.
Hoa Văn sơ nghiêng ngả ngã ngoài cửa phòng nghiên cứu, sắc mặt an tường, chậm rãi nhắm mắt lại. Trong mộng có đệ đệ hắn yêu nhất, cùng giấc mộng ngọt ngào của hắn.
Chính là, hiện thực ngay tại trước mặt!
Hoa Văn sơ mở mắt ra, vọt vào phòng thí nghiệm.
Vô luận như thế nào, hắn đều nhớ rõ, hắn phải bảo hộ đệ đệ hắn yêu nhất. Hoa Thiên Tề thoạt nhìn là hài tử vô tư vô tâm cũng có thể vì Hoa Thiên Vũ mà khắc khẩu với hắn nhiều lần, không e ngại gì tiến vào phòng giải phẫu, buông tha sinh mệnh của mình. tình huynh đệ Hoa gia chính là bi thống cùng quyết tuyệt như vậy, vì một người khác mà hy sinh, là số mệnh của bọn họ.
Hắn không phải đến đây để chào tạm biệt Hoa Sở, hắn tới cứu Hoa Sở, hắn muốn kéo dài tính mạng người này!
Hoa Văn sơ không quan tâm đến chuyện hai người đang làm trong phòng, trực tiếp chạy vào, đoạt lấy Hoa Sở đang cả người nhuyễn ra vô lực chỉ có thể dựa vào Lang Xu chống đỡ ôm lại đây!
“Ta muốn cứu y!” tiếng hô của Hoa Văn sơ ngăn lại xúc động muốn xé nát con mồi trước mắt của Lang Xu 2 mắt đã nhiễm thành màu đỏ, không bất luận một khế ước thú nào có thể chấp nhận chuyện chủ nhân của mình bị người khác đoạt đi, không bất luận một nam nhân có thể chấp nhận thời khắc tuyệt mỹ này bị người khác phá vỡ. Nếu không phải vì câu “Ta muốn cứu hắn”, Hoa Văn sơ đã sớm chết.
Hoa Sở bị đặt trên giường trị liệu, nơi y đã từng chữa bệnh cho vô số khế ước thú. Khoái cảm qua đi, 1 chút khí lực y cũng không có, bên dưới bị xé rách đau đớn, mà một màn này còn bị ca ca mình vẫn luôn căm thù lại khát khao nhìn thấy khiến y càng thêm vô pháp tiếp thu.
“Buông!” Hoa Sở vô lực giãy dụa.
Hoa Văn sơ không để ý giãy dụa kia chỉ sờ sờ mặt của y, thâm tình nói: “Sống sót.”
Với kỹ thuật của liên minh hiện nay chuyện hoán cốt tủy là 1 kỹ thuật được thực hiện vô cùng dễ dàng, cho dù nhóm máu bất đồng thì người ta cũng có thể dùng gien cải tạo lại thân thể. Hoa Văn sơ dùng máy móc trong gian trị liệu rút cốt tủy Hoa Sở ra rồi đưa vào cốt tủy hắn đã sớm cho người tìm kiếm đưa vào.
Máy móc gian trị liệu hiện đại, giải phẫu lại rất đơn giản nên chả mấy chốc Hoa Văn sơ thành công giải phẫu. Mà thời khắc hắn hoàn thành kia cũng vừa vặn mười hai giờ đêm, thời khắc thay đổi gia chủ.
Hắn cố sức tháo bao tay xuống, cuối cùng nắm chặt lấy tay Hoa Sở một lần: “Chỉ có giờ khắc này mới có cơ hội giải trừ ngươi nguyền rủa cho em, khôi phục hảo rồi em liền đi đổi khí quan đi, ta đã vì em mà chuẩn bị tốt mọi thứ. Từ bây giờ, em sẽ không phải chịu nguyền rủa của Hoa gia nữa, tự do mà sống sót.”
Hắn tìm cách hai mươi năm trời, thà rằng trở thành tội nhân của Hoa gia cũng chỉ vì ngày này. Chỉ cần kéo dài thời gian sống sót của Hoa Sở, chỉ cần chống được đến khi hắn trở thành gia chủ, có thể dựng dục con cháu. Thì một khắc kia, khi tân gia chủ sinh ra, hắn lấy ra được Hoa Sở nguyên gien thì có thể bảo trụ tính mạng của y, có có thể giúp y thoát ra khỏi nguyền rủa 3 ngàn năm của Hoa gia.
Hắn làm được, thật hảo.
Đệ đệ của ta, từ hôm nay trở đi em có thể tự do sống trên thế giới này.
Kim giây nhíc đến linh điểm, Hoa Văn sơ buông lỏng tay Hoa Sở ra, vĩnh viễn ngã xuống. Mà bên kia, trong phòng giải phẫu đăng diệt, giải phẫu của Hoa Thiên Tề và Hoa Thiên Vũ cũng cùng lúc kết thúc.