Edit: Thịt
Dưới ánh nắng ấm áp, vừa cảm nhận hơi thở của mọi người, vừa tu luyện dị năng, đối với Liên Nặc mà nói, đây là một việc vô cùng vui sướng.
Thật ra, Liên Nặc đã quên mất cảm giác vui sướng, trong năm trăm năm cô đơn kia, cậu không có một chút hỉ nộ ái ố nào.
Ở địa cầu mạt thế, cấp bậc dị năng của cậu còn cao hơn Tang Thi Vương.
.
Bạn có biết trang truyện { TRЦмtrцу en.
ог G }
Mà hiện tại, cấp bậc dị năng của cậu mới dừng ở sơ cấp.
Liên Nặc không biết trên tinh cầu này ai là người có dị năng mạnh nhất, cũng không biết dị năng được phân cấp như thế nào, nhưng cậu biết, trước mắt dị năng của cậu là giai đoạn sơ cấp.
Dị năng sơ cấp, dựa vào phương thức tu luyện ở địa cầu mạt thế, là dùng tinh hạch của tang thi cấp thấp.
Dị năng trị liệu của cậu là biến dị từ dị năng hệ mộc, nói cách khác, dị năng hệ mộc của cậu càng cao, dị năng trị liệu càng lợi hại.
Mà dị năng trị liệu có thể điều tiết thân thể, đào thải độc tố, mang lại rất nhiều lợi ích.
Thứ duy nhất không cần tu luyện, đại khái chính là dị năng không gian theo linh hồn cậu mà tới đây.
Nhưng mà dị năng không gian chỉ có thể chứa vật thể không có sự sống.
“Tên béo kia, mày cho rằng trốn trong bệnh viện thì tao sẽ không tìm thấy mày sao?”
Một tiếng cười khinh miệt xen ngang Liên Nặc đang tu luyện.
Mới tu luyện được một nửa lại phải dừng vì tạp âm, Liên Nặc cảm thấy mất hứng.
Cậu đứng dậy, vỗ vỗ lá cây trên người, đi vào sâu trong rừng cây nơi phát ra âm thanh.
“Anh… Tôi không phải trốn các anh, tôi thật sự bị ngộ độc thức ăn.” Giọng nói ngoan ngoãn, đáng thương hề hề.
Đây là một thiếu niên trắng trẻo, lại có chút bụ bẫm, thiếu niên không cao, cộng thêm có chút da thịt, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
“Ăn ăn ăn, mày chỉ biết ăn, thế mới béo như vậy.” Có người cười khinh thường.
“Thôi đừng vô nghĩa nữa, mày chưa đưa cho bọn tao tiền tháng này đâu.” Có người không