Edit: Thịt
Trong lúc thiếu niên mập mạp dùng ánh mắt khiếp đảm nhìn Liên Nặc, Liên Nặc thế nhưng lại cười.
Tươi cười như được tắm mình trong gió xuân, rõ là thiếu niên lớn lên nhỏ gầy khô quắt, nụ cười lại vô cùng sạch sẽ.
Sạch sẽ không có bất kỳ tạp chất nào, như là thấy được đồ vậy mình yêu thích.
Liên Nặc đi tới trước mặt thiếu niên mập mạp, hai mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó gật gật đầu.
Không nói đến thiếu niên mập mạp đang cảm thấy sởn tóc gáy, các thiếu niên bất lương cũng cảm thấy không hiểu được.
Đánh giá còn chưa đủ, Liên Nặc thậm chí còn vươn tay sờ soạng mấy cái trên người thiếu niên mập mạp, da trắng, thịt mềm… Thân thể này, so với thân thể nguyên lai của cậu trên địa cầu mạt thế, không chỉ giống ở ngoại hình, ngay cả sờ cũng giống nhau.
Liên Nặc nheo mắt.
Cậu tự bạo ở địa cầu mạt thế, sau đó xuyên vào thân thể này.
Nếu thân thể này tự bạo, liệu có thể xuyên vào thân thể thiếu niên mập mạp? Đương nhiên cần giết hắn trước.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Liên Nặc hiện lên sát ý, không có một chút do dự.
Thân là con người từng sống trong địa cầu mạt thế, đối với loại chuyện giết người, cậu không cần do dự.
Sát ý chợt lóe lên rồi biến mất rõ ràng như vậy, làm cho sắc mặt thiếu niên mập mạp tái nhợt: “Tớ… Tớ…” Hắn định nói chính mình không có đắc tội cậu, nhưng mà thanh âm kẹt trong cổ họng, như thế nào cũng không nói ra lời.
“Cậu tên gì?” Liên Nặc hỏi, sát khí đã tan đi, nhìn kỹ lại, vẫn là thiếu niên nhỏ gầy suy dinh dưỡng tới từ xóm nghèo.
“Bạch… Bạch Du.” Thiếu niên mập mạp, cũng chính là Bạch Du trả lời.
“Bạch Du… Tôi…”
“Bạn nhỏ, sao lại chạy ra đây?” Liên Nặc đang nói thì bị một giọng nói thuần hậu cắt ngang.
Một lúc sau khi đưa đồ ăn, Aumont đến phòng bệnh Liên Nặc xem xét tình hình, lại phát hiện trong phòng không có ai, cũng may đồng phục bệnh nhân của bệnh viện đế quốc có gắn chip định vị, Aumont mới tìm được chỗ này.
Giọng nói Aumont rất êm tai, thân thể cường tráng mang theo chút nhiệt độ, khí thế của ông rất cường đại.
Trong lúc nói chuyện, dư quang liếc về phía thiếu niên bất lương kia.
.
truyện kiếm hiệp hay
Các thiếu biên bất lương thấy thế, vội vàng xoay người chạy mất.
“Tôi ra ngoài phơi nắng.” Liên Nặc trả lời, sau đó quay đầu nhìn Bạch Du, “Đi.”
“Hả?” Bạch Du chưa kịp phản ứng.
“Chúng ta đi cùng nhau đi.” Liên Nặc nhắc lại.
“Ừm.” Bạch Du đuổi theo Liên Nặc, nhưng mà đi được vài bước, hắn lại cảm thấy nghi hoặc, vì sao mình phải đi theo thiếu niên kia? “Cái