Edit: Thịt
Liên Nặc Drey, năm nay 18 tuổi.
Điều này cho thấy đã mười tám năm hắn chưa kiểm tra kho gien của chính mình.
Mười tám năm trước, Hình Viêm có lẽ đã từng hi vọng vào người có thể ghép đôi với hắn, nhưng cho tới nay vẫn không tìm được người thích hợp, hắn cũng dần quên đi.
Không nghĩ tới mười tám năm sau, người có gen thích hợp ghép đôi cùng hắn thế nhưng lại xuất hiện.
Người thường, thuộc tính beta sao?
Nghĩ vậy, Hình Viêm liền hiểu rõ.
Liên Nặc Drey, có lẽ là người mà phụ thân đã chuẩn bị cho chức vụ thái tử phi tương lai đi… Không còn cách nào khác, bởi vì chỉ có người này mới có gen thích hợp ghép đôi với hắn.
Nhưng vì sao người này lại được đưa vào gia tộc Drey, hơn nữa còn lấy danh nghĩa là con nuôi của bác hai?
“Phân phó xuống, ngày mai về Đế Đô.”
“Rõ.”
Chỉ có trở về Đế Đô, hắn mới có thể biết nguyên nhân.
Chỉ là, cơ sở dữ liệu có ghi Liên Nặc là người thường, thuộc tính beta, vì sao lại có thể dễ dàng phân chia cả rổ khoáng thạch như vậy?
Hơn nữa cậu ấy không có chút do dự, cầm khoáng thạch lên trực tiếp chia thành từng đống.
Nếu người này là giám định sư, vì sao không đăng ký vào kho gen?
Ngay cả khi dị năng giả và người thường đều không thấy được sự khác nhau giữa giám định sư và người thường, nhưng cơ sở dữ liệu của quốc gia không có khả năng sai.
Chuyện gì đang xảy ra?
Hình Viêm không vội mà phân tích tình huống trước mắt, ngày mai trở về Đế Đô, hắn cũng sẽ biết điều mình muốn biết.
“Bảo Đồ Mưu không cần thiết phái người theo dõi.”
“Rõ.”
Mà Mẫn Tạp và Liên Nặc lúc này đang tiến vào phố Đổ Thạch.
Ở đế quốc Sottile, tất cả các hình thức đánh bạc đều là hợp pháp, được chơi nhiều nhất là đổ thạch và đua xe, đây là hình thức giải trí của các quý tộc.
“Đổ thạch đánh cuộc như thế nào?” Liên Nặc hỏi.
“Cửa hàng đổ thạch có vài kiểu, ví dụ như đổ thạch loại A, chính là mua khoáng thạch trong tiệm, giá cá là do chủ quán định, cậu có thể chọn được tinh thạch có giá trị lớn hơn giá đã mua, cũng có rất nhiều loại khoáng thạch nhỏ hơn, phụ thuộc vào mắt cậu chuẩn hay không chuẩn, giám định sư cũng không nhiều lắm, nên việc này còn phụ thuộc vào may mắn.” Mẫn Tạp giải thích, “Còn có một hình thức đổ thạch là thi đấu, ví dụ như hai người giám định sư cùng suy đoán từng thuộc tính năng lượng của tinh thạch ở bên trong khoáng thạch là nhiều hay ít, người dự đoán chính xác hơn sẽ thắng.
Mà người xem có thể đặt cược lên một giám định sư, thắng thì sẽ thu được lợi nhuận từ nhà cái, người thua đương nhiên sẽ phải nộp tiền cho nhà cái.”
“Ừm.” Liên Nặc gật đầu, nhưng mà, “Nhà cái là gì?”
Địa cầu mạt thế, mỗi người đều cảm thấy bất an, làm gì có ai có thể nhàn hạ thoải mái đánh bạc? Cho nên đương nhiên Liên Nặc không hiểu những cái này.
Mẫn Tạp cảm thấy giải thích những cái này cho Liên Nặc cần sự kiên nhẫn rất cao: “Nhà cái là đơn vị tổ chức những trận đánh bạc này… Mà thôi, anh dẫn cậu đi xem.”
“Ừm.” Liên Nặc cảm thấy Mẫn Tạp có nói cậu cũng không hiểu, vẫn là đi xem trực tiếp dễ hiểu hơn.
Ở Đế Đô, sòng đổ thạch lớn nhất, nổi tiếng nhất là Khung Hải.
Khung Hải có hai tầng.
Tầng một bày khoáng thạch, khách khứa có thể mua khoáng thạch, tinh thạch được cắt ra có thể trực tiếp bán lại cho Khung Hải.
Tầng hai là hình thức đổ thạch thứ hai mà Mẫn Tạp nói.
Bên trong Khung Hải rất náo nhiệt, mỗi tầng đều có không gian rất lớn và được sắp xếp rất nhiều người phục vụ.
Khách khứa cầm rổ, tự chọn khối khoáng thạch mà mình nhìn trúng, sau đó đi trả tiền.
Khung Hải sở dĩ là nơi đổ thạch nổi tiếng nhất Đế Đô bởi vì nó sở hữu quặng tư nhân, đây là một lợi thế lớn.
Mà ở Khung Hải, căn bản không cần lo lắng có người sẽ cầm khoáng thạch chạy trốn, hoặc là lén lút giấu ở trên người, loại chuyện này không phải chưa từng phát sinh, nhưng đối phương căn bản còn chưa có bước ra khỏi Khung Hải đã bị phát hiện.
Đế quốc cho phép đánh bạc, đồng thời cũng không có luật giết người thì phải đền mạng.
Nhưng đối với Liên Nặc mà nói, quốc gia như thế này thật ra rất phù hợp với cậu.
Bởi vì ở địa cầu mạt thế, đừng nói tới không có luật giết người đền mạng, ngay cả luật pháp cũng không có.
“Những cục đá chỗ này và trong cửa hàng giám định đều giống nhau.” Liên Nặc khó được chủ động nói.
“Chỗ giám định sư vừa rồi chỉ là cửa hàng nhỏ, nơi này có quy mô lớn hơn rất nhiều, cả đế quốc không có sòng đổ thạch nào lớn hơn Khung Hải.” Mẫn Tạp nói, “Cậu có muốn đi thử chút may mắn không, biết đâu có thể chọn được khoáng thạch đáng giá.”
May mắn?
Liên Nặc lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Tôi không mê tín, tôi chỉ tin tưởng vào thực lực thôi.” Sống trong địa cầu mạt thế, không thể trông chờ vào may mắn.
“Mê tín có nghĩa là gì?” Đế quốc không có từ ngữ này, Mẫn Tạp lần đầu tiên nghe được.
“Là lời đồn.” Liên Nặc nói, “May mắn là thứ không nhìn thấy, cũng không sờ được, cũng như lời đồn của mọi người, tôi không tin, tôi chỉ tin tưởng vào thực lực.”
Ha ha ha ha… Mẫn Tạp nhịn không được cười to, nhìn hình tượng Liên Nặc trước mắt mình, người bình thường đều không nghĩ rằng cậu là người có thực lực.
Liên Nặc trừng hắn một cái, lười giải thích, vì căn bản cậu cũng không thèm để ý người khác đánh giá mình thế nào.
“May mắn tuy rằng không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng anh tin nó.” Mẫn Tạp nói, “Tuy rằng anh cũng biết cậu có thực lực, nhưng một số việc không phải là có thực lực là được.” Mẫn Tạp cũng không coi thường Liên Nặc, bởi vì ở trong mắt hắn, Liên Nặc là giám