Đù má.
Mẫn Tạp muốn đánh người, nghe giọng điệu của Liên Nặc chắc chắn là muốn buổi tối đi tắm bồn rồi.
"Được." Mẫn Tạp cắn chặt răng đồng ý.
Buổi tối Liên Nặc đi tắm bồn, hắn...!Đi trả tiền.
Mẫn Tạp cảm thấy hắn nên thương lượng với mẹ xin thêm tiền tiêu vặt.
Trong phòng ngủ có TV, trước mắt TV là đồ vật mà Liên Nặc thích nhất, tuy rằng bộ anime cậu thích còn chưa bắt đầu, nhưng ngồi xem kênh khác cũng được.
Cho nên hiện tại, Liên Nặc đang ngồi ở phòng khách xem TV, Mẫn Tạp dọn dẹp phòng cho cậu, trải chiếu lên giường, sắp xếp quần áo.
Cửa phòng vẫn mở, Mẫn Tạp nhịn không được nhìn ra ngoài, chỉ thấy Liên Nặc vừa xem TV vừa ăn, nhìn rất hưởng thụ.
Cho đến khi Mẫn Tạp sắp xếp phòng ở xong, Liên Nặc đã ăn sạch một hộp đồ ăn vặt.
"Cậu muốn ăn thêm không?" Mẫn Tạp hỏi, một câu hai nghĩa.
Đáng tiếc Liên Nặc nghe không hiểu, cậu hỏi: "Đồ ăn có ngon không?"
Đúng là cái thùng cơm, Mẫn Tạp cảm thấy dùng ngôn ngữ nhắc nhở Liên Nặc là vô dụng.
Người này thế mà lại là nhiệm vụ cần thiết để hắn trở thành người thừa kế gia tộc Drey, Mẫn Tạp nhìn trái nhìn phải cũng không ra ưu điểm của Liên Nặc, một điểm cũng không có.
Cho nên Mẫn Tạp xác định một lần nữa, ngoại trừ việc Liên Nặc là giám định sư, cậu không có ưu điểm gì cả.
"Đi thôi, anh dẫn cậu đi ăn cơm tối, thuận tiện gọi Ngự Huy đến, Ngự Huy là cháu của bác cả, về bối phận cần gọi anh với cậu là chú." Mẫn Tạp nói.
"Ừm."
Ngự Huy là người thường.
Từ ông nội Hi Nhân đến cha hắn, lại đến hắn, gia tộc Drey chỉ có mạch này, tất cả đều là người thường.
"Chú Mẫn Tạp." Ngự Huy vẫn mặc đồng phục ở phân xưởng, quần áo có chút bẩn, nhìn bộ dáng hẳn là vừa từ phân xưởng ra.
Hàng năm, nơi mà học sinh khoa máy móc ở nhiều nhất là phân xưởng.
Ngự Huy có vóc dáng cao gầy, nhìn dáng vẻ như là người suy dinh dưỡng, nhưng người thuộc gia tộc Drey làm sao có thể thiếu dinh dưỡng? Cho nên thể chất của hắn là thuộc loại ăn mãi không béo.
Thời điểm nhìn Mẫn Tạp, đương nhiên sẽ không thể xem nhẹ người đầu trọc đeo kính bên cạnh Mẫn Tạp, hình tượng hai người đứng cạnh nhau nhìn rất buồn cười.
Một người là quý công tử nhẹ nhàng phong lưu vô hạn, một người là đồ nhà quê không biết từ đâu tới.
"Chào chú Liên Nặc, cháu là Ngự Huy.
Hai ngày nay cháu rất bận, cho nên hôm qua cháu không thể về đón tiếp chú đến gia tộc, thực xin lỗi." Ngự Huy cười đạm mạc, khác hoàn toàn với hình tượng lưu manh của Mẫn Tạp khi Liên Nặc lần đầu gặp hắn.
"Xin chào." Liên Nặc cũng tiếp lời.
"Để tỏ thành ý cho lời xin lỗi của cháu, bữa cơm này cháu mời." Ngự Huy lại nói.
"Ừ cũng tốt, mời cả bọn này đi tắm bồn buổi tối nữa đi." Mẫn Tạp nói, "Liên Nặc thích tắm bồn."
"Tắm bồn?" Ngự Huy nhướng mày, "Cũng được, hai ngày nay cháu ở phân xưởng làm việc cũng rất mệt mỏi, đi tắm bồn cũng được."
"Liên Nặc, về sau nếu cậu cần dùng đến tiền cũng có thể tìm Ngự Huy, thằng nhóc này có tiền.
Khoa máy móc rất dễ kiếm tiền, cơ giáp của khoa cơ giáp bọn anh hỏng đều phải mang đến đây sửa chữa, rất tốn tiền." Mẫn Tạp nói.
"Được." Liên Nặc nghiêm túc nghe.
Ngự Huy hơi ngạc nhiên, người bình thường sẽ không trả lời như thế đi? Nhưng mà: "Lời này của chú không đúng rồi, thời điểm chú đấu võ đài làm cơ giáp bị hỏng rồi mang đến đây, có bao giờ cháu thu tiền đâu?" Huyết thống chính là sửa chữa miễn phí.
"Tôn kính trưởng bối là truyền thống đẹp đẽ của đế quốc." Mẫn Tạp mặt dày vô sỉ trả lời.
Tôn kính trưởng bối là truyền thống đẹp đẽ của đế quốc?
Liên Nặc nghe, lỗ tai giật giật.
(*∩_∩*), đó có phải hay không nghĩa là những người nhỏ tuổi hơn cậu đều phải tôn kính cậu? Tất cả người trong gia tộc Drey đều nhỏ hơn cậu, đều phải tôn kính cậu O(∩_∩)O.
Liên Nặc tâm tình rất tốt.
Đồ ăn trường quân đội Đế Quốc là vô cùng ngon, vì tầng lớp tương lai của đế quốc, đồ ăn ở đây đều do chuyên gia dinh dưỡng tỉ mỉ phối chế.
Nhưng đồ ăn trong mắt người khác là vô cùng ngon, đối với Liên Nặc lại không phải như vậy.
"Làm sao vậy?" Nhìn Liên Nặc buông đũa xuống, Mẫn Tạp hỏi.
"Không ăn được." Liên Nặc nói.
"Nếu chú không thích ăn, cháu đi gọi một phần khác." Ngự Huy đứng lên.
"Cảm ơn." Liên Nặc mỉm cười.
Cậu cảm thấy Ngự Huy tốt hơn Mẫn Tạp nhiều, còn lễ phép nữa, quả nhiên tôn kính trưởng bối là truyền thống đẹp đẽ của đế quốc.
Chỉ là, sau khi Ngự Huy bê phần ăn khác tới, Liên Nặc vẫn cảm thấy không ăn được.
"Cháu lại gọi thêm phần khác vậy." Ngự Huy đứng lên.
"Không cần." Mẫn Tạp nói, "Là đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị cậu ấy."
"Liên Nặc, chú thích ăn gì?" Ngự Huy hỏi.
Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên hắn mời khách, muốn để Liên Nặc ăn uống vừa lòng.
"Chú thích đồ ăn quản gia làm." Liên Nặc trả lời.
...!Ngự Huy xấu hổ, đồ ăn đó chỉ để ý đến hương vị mà không quan tâm đến dinh dưỡng, đương nhiên khác với đồ ăn ở đây được chuyên gia dinh dưỡng tỉ mỉ điều phối.
Ngự Huy nhìn về phía Mẫn Tạp.
Tuy rằng hôm qua hắn không về nhà đón tiếp Liên Nặc, nhưng hắn cũng đã liên hệ với Mẫn Tạp để biết qua sự tình của Liên Nặc, đại khái là hắn cũng biết nguyên nhân cậu đến gia tộc Drey.
Mẫn Tạp đương nhiên cũng sẽ không nói thân phận giám định sư của Liên Nặc cho Ngự Huy.
Anh em thân thiết như thế nào, thậm chí là người nhà vẫn có những bí