Trong quá trình phẫu thuật Tần Nhiễm chảy rất nhiều máu, cuối cùng đứa nhỏ cũng không thể giữ được, còn Diệp Vân Tô lại thuận lợi sinh ra một Alpha. Một sinh mệnh mới ra đời vốn dĩ cả nhà nên vui mừng, nhưng lần này ai cũng không cười nổi.
Lục Khiên Mã đang đi công tác ở bên ngoài lập tức trở về, vội vàng liếc nhìn đứa bé một cái rồi chạy như bay đến bên cạnh Diệp Vân Tô. Còn chưa kịp đi đến cửa, chợt nghe thấy âm thanh khóc sướt mướt của Diệp Vân Tô từ trong phòng truyền ra: "Anh, sao anh lại làm như vậy? Anh có biết nếu làm vậy thì chúng ta thật có lỗi với anh Tần Nhiễm! "
Diệp Dung Sâm với Trình Hi Hòa nằm mơ cũng không nghĩ đến, chỉ là bọn họ ra ngoài ăn một bữa cơm thôi, mà trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện nghiêng trời lệch đất như vậy.
Con của Tần Nhiễm không còn, Ngụy Thất tức giận quá độ dẫn đến hôn mê bất tĩnh, Tần Tiêu nói sau khi Tần Nhiễm tỉnh lại, sẽ không bao giờ.... gặp lại bất cứ người nào của Diệp gia nữa.
Có phải ông trời đang cố tình trêu đùa hai đứa trẻ hay không, không chỉ để bọn họ mang thai cùng một lúc mà còn để bọn họ đồng thời sinh sớm trong một ngày.
Lại càng không may chính là tối hôm qua ở thành phố B xảy ra một trận động đất lớn, vì bệnh viện ở thành phố B thiếu giường, nên chỉ có thể gọi cứu viện từ thành phố A. Thị trưởng thành phố A đã ra thông báo, tạm thời đem một nửa xe cứu thương đến thành phố B cứu trợ, các bác sĩ còn lại thì đang làm nhiệm vụ hoặc chữa trị cho những người bị thương được chuyển đến từ thành phố B đang trong tình trạng khẩn cấp.
Từ nhỏ Diệp Vân Tô đã ốm yếu, thân là Omega lại không dễ mang thai, khi mang thai đứa bé này cũng là lúc nhận lấy đau đớn tột cùng. Diệp Vân Thâm không dám tưởng tượng, nếu như Diệp Vân Tô mất đi đứa bé này, sẽ phải làm gì bây giờ? Cho nên hắn không một chút do dự lựa chọn cứu Diệp Vân Tô.
Nhưng kết quả bây giờ, ai cũng không muốn thấy. Lần này Tần Nhiễm không chỉ mất đi đứa bé, mà bác sĩ còn nói sau này sẽ rất khó mang thai, đây rõ ràng là trừng phạt lớn nhất mà ông trời đã dành cho Diệp Vân Thâm.
Diệp Vân Tô chưa từng có ý định hại người khác để bảo vệ con của mình, hắn thà rằng Diệp Vân Thâm lựa chọn Tần Nhiễm, người mất đưa con chính là hắn, còn hơn cả nữa đời sau phải mang nợ mà sống.
Tần Hạ cùng Tô Diễm trên máy bay dường như không hề chợp mắt, sau khi xuống máy bay bọn họ mang hành lý chạy thẳng tới bệnh viện. Sau khi phẫu thuật Tần Nhiễm vô cùng suy yếu, bác sĩ đề nghị trước khi hắn tỉnh nên ở phòng chăm sóc đặc biệt để tiện theo dõi, sau khi tỉnh lại sẽ chuyển sang phòng bình thường.
Khi Tần Hạ đứng trước của kính phòng bệnh nhìn Tần Nhiễm không có chút máu nằm bất động trên giường, con tức giận hắn tích tụ bao lâu nay lập tức bùng phát.
Tần hạ đập mạnh vali xuống đất, gân xanh ở hai bên thái dương bắt đầu nổi lên, hốc mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, bộ dạng dữ tợn khủng bố: "Đm nó chứ Diệp Vân Thâm! "
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Diệp Vân Thâm chưa kịp nhìn Tần Nhiễm, đã bị Tần Hạ đấm một cái ngã nhào xuống đất. Trình Hi Hòa chạy tới thấy tình cảnh như vậy muốn ngăn cản thì bị Diệp Dung Sâm ngăn lại: "Để Tần hạ đánh hắn một trận, cho hắn thanh tỉnh một chút".
Tần Hạ không để cho Diệp Vân Thâm có cơ hội đánh trả, thừa dịp đối phương thất thần hắn lại đấm một quyền đá một cước, dùng hết sức lực mà đánh.
"Con mẹ nó anh chăm sóc anh tôi thế này đó hả?!".
"Đm, anh tôi thiếu nợ anh cái gì, tại sao lại đối xử với hắn như vậy?".
"Trong bụng anh tôi có con của anh, con mẹ nó anh không biết sao? Chỉ có em trai của anh quý giá còn anh tôi đáng bị như vậy sao?!".
Sống đến bây giờ Tần Hạ chưa từng nghẹn khuất như lúc này, cả nhà hắn đều xem Tần Nhiễm như bảo bối, ngay cả đứa em trai này cũng kính nể hắn ba phần, vậy mà tên khốn nạn Diệp Vân Thâm dám chà đạp Tần Nhiễm?
Tô Diễm từ trước đến nay luôn dịu dàng tốt bụng nhưng lần này cũng lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, hắn trơ mắt nhìn nắm đấm của Tần Hạ một phát lại một phát đánh vào bụng Diệp Vân Thâm, cho đến khi nam nhân này nôn ra máu tươi, hắn mới tiến lên ngăn cản: "Tiểu Hạ, đủ rồi".
Từ trước đến nay Tần Hạ luôn nghe lời Tô Diễm, hắn dùng một cước đá văng Diệp Vân Thâm đang chật vật, lúc này Trình Hi Hòa mới tiến lên hỏi thăm thương thế: "Vân Thâm, con thế nào rồi?!".
"Yên tâm, hắn không chết được" Tần Hạ cười lạnh, "Cho dù hắn muốn chết, cũng phải ly hôn với anh trai tôi rồi hẳn chết".
"Tôi không ly hôn" Diệp Vân Thâm đưa tay lau vệt máu ở khóe môi, run rẩy đứng dậy.
"Diệp Vân Thâm, con mẹ nó anh cho rằng anh là mặt trời, cả thế giới đều vây quanh anh sao? " Nghe Diệp Vân Thâm nói, Tần Hạ thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Huống chi cơ bản anh không đánh dấu anh tôi được, nói trắng ra là hai ngươi vốn dĩ không nên ở cùng một chỗ! "
Từ sau khi kết hôn, Diệp Vân Thâm thử đánh dấu Tần Nhiễm mấy lần, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần đánh dấu