Cho đến khi tiếng cửa khẽ mở, bước chân người kia vốn đi tới bỗng dừng lại, một đôi chân đi dép lê xuất hiện trước mặt Thời Thanh Thu đang cúi đầu.
Thời Thanh Thu nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp, sau đó đĩa hoa quả trong tay bị một bàn tay gầy gò cầm lấy, cổ tay của nàng cũng đồng thời bị bắt lấy.
Đem Thời Thanh Thu kéo vào trong phòng, đóng cửa lại đặt đĩa hoa quả xuống, Ôn Khinh Hàn quay đầu lại, thấp giọng hỏi: "Sao đến mà không gọi cho tôi? Đứng ở ngoài không mệt sao?"
Thời Thanh Thu cắn cắn môi, sau đó khóe môi nở nụ cười: "Tôi vừa chuẩn bị đi qua gõ cửa thì cậu đi ra."
Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt giương lên khóe môi, thấp giọng hỏi: "Cậu cho rằng tôi tin sao?"
"Cậu không tin tôi có thể làm gì? Tôi sẽ không nói cho cậu chuyện này." Đáy mắt Thời Thanh Thu mang theo ý cười, nàng liếc nhìn quanh phòng, nhưng lại không cùng Ôn Khinh Hàn đối mặt.
Phòng của Ôn Khinh Hàn rất rộng, có cả giá sách cùng bàn làm việc, hẳn là đôi khi cô không muốn tới thư phòng mới bố trí như vậy, dù sao ba cô cũng thường xuyên đến thư phòng.
Thời Thanh Thu chuẩn bị đi đến ghế sô pha, tầm mắt thoáng dừng, nhìn thấy danh hiệu cùng chứng nhận được đặt trong giá sách, lại không khỏi bước đến giá sách. Trong sự nghiệp đọc sách thì Ôn Khinh Hàn có thể nói là một nhân vật không thể đạt tới trong mắt bạn học. Trong trí nhớ của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn luôn là người được ánh mắt tán thưởng cùng các loại ái mộ vây quanh.
Thời Thanh Thu lần lượt nhìn vào các giấy chứng nhận danh dự, lấy ngón tay chạm vào tên của Ôn Khinh Hàn trên mặt kính của giá sách.
“Muốn mở ra xem không?” Ánh mắt Ôn Khinh Hàn khẽ động, nhìn về phía cửa kính phản chiếu mình và Thời Thanh Thu, cùng ánh mắt Thời Thanh Thu giao nhau.
Thời Thanh Thu lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền hỏi: "Giấy khen tiểu học của cậu đâu?"
"Trong thư phòng, nhiều quá nơi này không chứa nổi."
Khóe mắt đuôi mày của Thời Thanh Thu nhuộm ý cười, lại có tia tiếc nuối hồi ức: "Tôi nhớ tới, sau này học đại học tôi giống như không tham gia lễ trao giải với cậu nữa. Mỗi một lần không phải không có thời gian, chỉ là nhất thời có việc. Thời điểm nhớ tới đã lâu cậu không gọi cho tôi cùng đi, cũng không biết đã qua bao nhiêu lần rồi."
Nàng xoay người lại, tóc Ôn Khinh Hàn đen như lông vũ còn hơi ẩm ướt, dáng người cao gầy được bọc trong áo ngủ lụa mỏng, xuất trần lại có chút ôn nhu không thể tả.
“Vậy sau này tham gia, sau này khẳng định còn có thể có.” Ôn Khinh Hàn duỗi tay giúp Thời Thanh Thu vén tóc bên mặt ra sau tai.
"Tôi có nên nói cậu đây là tự luyến không? Làm sao cậu biết được sau này còn có thể có?" Thời Thanh Thu cười khẽ hỏi.
“Lẽ nào cậu cảm thấy sau này tôi không có cơ hội chiến thắng sao?” Ôn Khinh Hàn hơi nhướng mày, vẻ mặt luôn lãnh đạm mang theo chút ý tứ.
Cũng không biết đó là cách chơi chữ của Ôn Khinh Hàn hay là hiện tại Thời Thanh Thu trông gà hóa cuốc, tựa hồ nói cái gì cũng đều có thể hướng về mối quan hệ giữa hai người. Thật giống như đang nói, làm sao cậu biết tôi sẽ không thắng đây?
Thời Thanh Thu cảm thấy trong lòng có chút chua xót, từ lúc nào mình trở thành người như vậy? Nếu thực sự không muốn, tại sao lại kéo dài mà không cho Ôn Khinh Hàn đáp án. Nhưng nếu đáp ứng, hai người các nàng thực sự có thể gánh chịu hậu quả không?
“Đương nhiên là không.” Nàng hít hít mũi, gượng cười nói.
Nàng lại nhìn về phía bàn làm việc của Ôn Khinh Hàn, trên đó có một cuốn sổ đang mở, bên cạnh có một cây bút, tựa hồ đang viết gì đó, "Khinh Sơn, vừa rồi câu đang làm việc sao? Đó là cái gì?"
Như đột nhiên bị nhắc nhở, Ôn Khinh Hàn bước nhanh đến đóng quyển sổ trắng bỏ vào trong ngăn kéo, động tác không hoảng loạn nhưng rất cấp tốc, sau đó bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ ghi chép một chút thôi."
Thời Thanh Thu cười cười, đi tới vài bước đứng ở bên bàn hỏi: "Cậu gấp cái gì? Tôi căn bản không có xem vật công tác của cậu. Cậu gấp như vậy, tôi ngược lại sẽ cho rằng đây là vật có thể hủy hình tượng của cậu, thí dụ như ... "
Nàng chớp chớp mắt, bộ dáng giảo hoạt của nàng làm Ôn Khinh Hàn có chút miệng khô lưỡi đắng, lần đầu tiên cô cảm thấy tâm tình căng thẳng rõ ràng như vậy.
"Không phải, đây là ghi chép công việc bình thường thôi..." Ôn Khinh Hàn không được tự nhiên nheo nheo mắt, ngón tay nhẹ nhàng nắm vào cạnh bàn.
Nụ cười của Thời Thanh Thu không khỏi thu lại trò đùa đó, vươn tay kéo kéo tay áo của Ôn Khinh Hàn, "Được rồi, tôi không xem. Mỗi người đều nên có một chút bí mật, tôi cũng không cần phải xem."
Bí mật.
Bàn tay Ôn Khinh Hàn nắm lấy bàn tay đang kéo tay áo của Thời Thanh Thu, lòng bàn tay ấm áp có nhiệt độ mà mấy ngày nay Thời Thanh Thu đã quen thuộc, trong ngực nàng có loại cảm xúc dao động, thậm chí vô cùng sống động.
Bí mật của tôi, vẫn luôn là cậu.
Môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, thấp giọng hỏi: "Thanh Thu, hành lý của cậu đã thu thập xong chưa?"
Sáng ngày kia liền rời đi, Thời Thanh Thu cảm nhận được tâm tình của Ôn Khinh Hàn hạ xuống. Mà cân bằng trong lòng nàng rơi xuống bên cạnh Ôn Khinh Hàn, hơi hơi buông lỏng tay, để năm ngón tay của Ôn Khinh Hàn rơi vào kẽ tay nàng, mười ngón đan vào nhau.
“Đều thu thập xong rồi, đừng lo lắng.” Nàng khẽ cong môi nói, “Tôi sẽ sớm trở về, có lẽ không đến mấy tháng. Đạo diễn rất chuyên nghiệp, kỹ năng của các diễn viên cũng rất tốt, nhất định rất có năng suất... "
Những lời sau của nàng đều bị chặn lại trong miệng, ngay cả cảnh tượng trước mặt cũng không nhìn rõ. Bởi vì sau khi Ôn Khinh Hàn buông lỏng tay liền ôm nàng vào lòng, trước mắt nàng là làn tóc đen vươn vãi trên cổ của Ôn Khinh Hàn, thứ nàng đang hít thở chính là hương thơm sữa tắm trên người Ôn Khinh Hàn, tất cả giác quan đều có thể cảm nhận được, chỉ có người này vẫn im lặng không muốn buông ra.
Lúc này, tất cả phòng ngự trong trái tim của Thời Thanh Thu tựa như đã bị dội một quả bom có sức công phá cực mạnh đến chỉ còn sót lại vỏ bom, bên tai chỉ có tiếng hít thở của Ôn Khinh Hàn, thậm chí còn có cả tiếng tim đập.
Thời Thanh Thu trước đây chưa từng sợ hãi như vậy, sợ rằng Ôn Khinh Hàn quá chấp nhất cùng ôn nhu. Nàng đã từng nghe nói, khi một người lạnh nhạt động tâm, sẽ vô cùng ôn nhu.
Môi của Ôn Khinh Hàn gần kề tai Thời Thanh Thu, ngữ khí bình thản lúc trước trở nên ôn nhu hơn, du dương dễ nghe như tiếng dương cầm: "Trước đây tôi chưa từng căn dặn cậu quá nhiều, thế nhưng hiện tại đã khác. Chúng ta đã kết hôn, ở nhà có tôi đang