Thời Thanh Thu buồn bực ở trong vòng tay của Ôn Khinh Hàn hồi lâu cũng không nói lời nào, tay cũng không buông ra, vừa rồi đột nhiên cảm thấy vòng tay này rất ấm áp.
Nhưng cảm giác này không quá đột ngột, tựa như lúc nào cũng vậy, chỉ là lúc này nàng mới nhận ra Ôn Khinh Hàn cũng có thể ấm áp như thế.
Giống như họ của Ôn Khinh Hàn, âm tiết thanh nhuận mềm mại. Mỗi lần có cơ hội đọc đầy đủ tên của Ôn Khinh Hàn, nàng sẽ cảm thấy từ này khi phát ra sẽ vướng vào giữa môi và răng. Nhưng bây giờ, lại tựa như cảm thấy an tâm.
"Khinh Hàn..." Thời Thanh Thu vô thức đọc tên của Ôn Khinh Hàn, trước đây nàng chưa từng để ý quá mức. Hiện tại đọc lên, nàng luôn cảm thấy có loại hấp dẫn đặc biệt, rất hấp dẫn người.
“Hửm?” Ôn Khinh Hàn nghe vậy, cúi đầu hỏi: “Tốt hơn chưa?"
Thời Thanh Thu tham luyến hít thở khí tức của Ôn Khinh Hàn, khẽ gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Ừm, thực xin lỗi, tôi lại thất thố rồi..."
Cho dù là như vậy, nàng vẫn để mình dựa vào vai Ôn Khinh Hàn.
Nàng không biết mình bắt đầu từ khi nào khiến sự tồn tại của Ôn Khinh Hàn là không thể thiếu, cho dù là lần tụ họp của sở sư vụ đêm hôm đó, tổ chức chương trình thực tế trong thôn, hay là trong thị trấn cùng huyện thành.
Nàng chỉ cảm thấy mọi nơi giống như đều có vòng tay của Ôn Khinh Hàn dành cho nàng, hoặc là về mặt tinh thần, hoặc là thực sự ôm nàng vào lòng, dùng sự dịu dàng hiếm có để nâng đỡ nàng đối mặt với đoạn tình cảm đã chết kia.
Ôn Khinh Hàn nghe nàng nói lời này, chớp chớp đôi mắt che đi giọt nước mắt vừa rồi, thanh âm khôi phục bình tĩnh một chút, "Sau này đừng nói xin lỗi, giữa chúng ta không cần những thứ này. Nhưng tôi hy vọng cậu có thể đáp ứng tôi, đối đãi với Kỳ Duyệt như một người bình thường, đừng sợ cậu ta, cũng đừng vì quá khứ của cậu ta mà ảnh hưởng đến tương lai của cậu".
Thời Thanh Thu không nói lời nào, chỉ là tay nắm lấy góc áo của Ôn Khinh Hàn, cắn chặt môi dưới. Nhịp tim trầm ổn của Ôn Khinh Hàn đang chống lại với sự hoảng sợ của nàng, ỷ lại cùng mong đợi vào Ôn Khinh Hàn đã lấn át cảm xúc tồn đọng bấy lâu của nàng, khiến nàng trong lúc nhất thời có chút khiếp đảm.
Ôn Khinh Hàn hơi buông lỏng tay ra, nhìn về phía Thời Thanh Thu, cô nghiêm giọng nói: "Xem cậu ta như là một cuộc đua thua trận đi. Thua liền đi qua, hành trình về sau của cậu sẽ dẫn đến thắng lợi, người cùng cậu chạy chính là tôi."
Thời Thanh Thu nghe lời nói nhẹ nhàng của cô, nhìn vào đôi mắt ôn nhuận của cô lúc này, tâm tình không thoải mái dần dần lắng xuống, khóe môi nhếch lên một đường cong nông cạn: "Được, tôi sẽ nhớ lời cậu nói."
Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt cười một tiếng, xoa xoa tóc Thời Thanh Thu, "Đây mới là học sinh ngoan. Tôi chờ mong biểu hiện của cậu."
Cảm xúc mãnh liệt vừa rồi dần dần bình phục, Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cắn cắn môi hỏi: "Vừa rồi cậu nói ra ngoài mua đồ ăn phải không? Mua cái gì?"
“Ừm, cậu chưa ăn thì cùng ăn đi.” Ôn Khinh Hàn đi tới, đem đồ ăn đặt ở trên bàn, vừa mở ra vừa nói với Thời Thanh Thu, “Những món này ít calo tôi mua ở gần đây. Cậu xem có thể ăn được không, có ảnh hưởng đến việc quay phim không."
Gần đây có rất nhiều nhà hàng, Ôn Khinh Hàn vừa đến liền nói nhất định phải chọn món có ít calo, còn lại liền giao cho phục vụ quyết định.
Thời Thanh Thu nhìn lướt qua, gà viên nấm hầm bắp cải, canh đậu phụ cà chua, còn có một phần rau xanh xào trông có vẻ không có chất béo, hầu như đều là đồ chay.
Thời Thanh Thu cong môi cười nói: "Đương nhiên có thể ăn. Dựa theo lời cậu nói, người ta liền biết là cậu mua cho diễn viên ăn. Chúng ta thường đến nhà hàng quanh đây, một số cửa hàng còn có liệt kê riêng thực đơn các loại món ăn ít calo a."
“Vậy là tốt rồi, mau ăn đi.” Ôn Khinh Hàn kéo Thời Thanh thu ngồi xuống, đưa đũa cho nàng.
Cho dù lượng calo thấp như thế nào, Thời Thanh Thu vẫn không thể ăn nhiều, nàng chỉ ăn mấy ngụm cơm, sau đó ăn thêm thức ăn. Ôn Khinh Hàn thấy vậy, cô lặng lẽ gắp nhiều thức ăn vào hộp cơm của nàng.
Lời nhắc thông báo trên điện thoại của Thời Thanh Thu phá vỡ sự im lặng của hai người, nàng lấy điện thoại ra thì thấy đó là tin nhắn WeChat do Thi Chiêu Ý gửi. Ôn Khinh Hàn ăn chậm hơn một chút, đang chờ Thời Thanh Thu xem xong tin nhắn.
Nhưng Thời Thanh Thu lại cầm điện thoại nhìn Ôn Khinh Hàn, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
“Thanh Thu, sao không ăn đi?” Ôn Khinh Hàn hơi giương mắt nhìn, gắp một miếng đậu hũ cho Thời Thanh Thu.
"Ừm ..." Thời Thanh Thu cắn cắn đũa, do dự một lúc mới dứt khoát hỏi: "Diễn viên đang quay phim với tôi muốn đến ăn cơm với chúng ta, được không?"
Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một chút, "Cô ấy là bạn của cậu sao?"
“Đúng vậy, chúng ta có quan hệ cá nhân.” Thời Thanh Thu gật đầu.
Ôn Khinh Hàn cười nhạt: "Vậy tôi không có ý kiến."
Mối quan hệ giữa những người trong vòng tròn này rất vi diệu, cũng giống như mối quan hệ trong xã hội, có người chỉ là ngoài mặt, nhưng cũng không thiếu tình bạn thực sự. Cô có dự định hỏi vấn đề này, biết có phải là người bạn thực sự hay không cô mới biết được nên đối đãi như thế nào.
Thời Thanh Thu gửi lại một tin nhắn cho Thi Chiêu Ý, còn gửi một tin nhắn khác cho Dương Hiểu. Vài phút sau, cửa phòng bị gõ.
Thời Thanh Thu định đi mở cửa, Ôn Khinh Hàn liền ngăn nàng lại, “Chờ đã.” Sau đó, cô đặt đũa xuống, đứng dậy cúi người dùng ngón tay cái cẩn thận lau hốc mắt cùng khóe mắt của Thời Thanh Thu, ngón tay có chút ẩm ướt.
Cảm giác này làm cho Thời Thanh Thu nhớ tới lời thổ lộ vừa rồi, nàng có chút ngượng ngùng hỏi: "Mắt của tôi, có rõ ràng lắm không ..."
Ôn Khinh Hàn thu tay lại ngồi xuống, khẽ lắc đầu, "Cũng còn tốt, lát nữa trước khi đi ngủ chườm khăn nóng một chút."
Trong mắt Thời Thanh Thu vẫn còn tơ máu ứng đỏ, nhưng hốc mắt không còn đỏ nữa, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể biết được là nàng đã khóc. Nàng chớp chớp mắt, vứt bỏ những cảm xúc còn sót lại rồi đi ra mở cửa.
Thi Chiêu Ý, Dương Hiểu cùng Tiểu Hạ đều đang chờ ở ngoài cửa. Thi Chiêu Ý có chút thâm ý nhìn vào bên trong, trong khi Dương Hiểu trực tiếp ngửi mùi hương bước vào, vừa đi vừa phân tích: "Cái mùi này, có phải là gà hầm