Khi chuông báo thức lại vang lên, Thời Thanh Thu cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh dậy, đưa tay lấy điện thoại ấn tắt rồi lùi về trong chăn.
Bên người trống rỗng, chỉ còn lại nhiệt độ mà cả đêm Ôn Khinh Hàn ôm ấp lấy nàng.
Chủ nhân của nhiệt độ đó lúc này đang đứng trước cửa sổ, vươn tay vén mái tóc dài vướng vào áo sơ mi, sau đó cúi đầu cài cúc tay áo.
Ôn Khinh Hàn xoay người, vẻ mặt bình tĩnh cơ trí, ánh mắt lạnh như kiếm.
Thời Thanh Thu giương lên khóe môi, nhớ tới chuyện đêm qua, tai nàng liền nóng lên. Tay nàng ở trên giường bất giác trượt xuống từ xương quai xanh xuống bụng dưới, ngón tay đi qua chỗ nào đều bị môi Ôn Khinh Hàn hôn lên.
Ôn Khinh Hàn kiên nhẫn phóng hỏa trên người nàng, mức độ chuyên chú không kém gì nhiệt tình trong công việc, để nàng bội phục hiếm khi lộ ra nhiệt tình, hết lần này tới lần khác đáp lại.
Thấy nàng đã tỉnh, Ôn Khinh Hàn tiến đến cúi người xuống, nàng vươn tay ôm cổ Ôn Khinh Hàn, chăn bông trượt xuống ngực, lộ ra vết đỏ xen kẽ giữa cũ và mới.
“Ôn Bảo Bảo, chị đi làm sao? Chín giờ em muốn đến công ty.” Thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang lên bên tai Ôn Khinh Hàn, mang theo vẻ ỷ lại nồng đậm.
“Ừm, vậy tôi đi chuẩn bị bữa sáng, em ngủ một giấc đi.” Ôn Khinh Hàn cong môi, vươn tay vào trong chăn ôm lấy nàng.
Thời Thanh Thu cũng không buông ra, thân mật ở bên tai cô khẽ cười, "Đêm nay chúng ta ra ngoài ăn được không? Em không muốn ở nhà."
“Em muốn ăn gì?” Ôn Khinh Hàn ôm eo nàng, ngón cái xoa xoa da thịt trơn nhẵn của nàng.
"Hmm..." Thời Thanh Thu híp mắt nghĩ, "Ăn đồ Nhật, được không? Em muốn ăn."
Ôn Khinh Hàn hôn lên mắt nàng đáp ứng, "Không thành vấn đề."
Nàng giống như càng ngày càng thích làm nũng Ôn Khinh Hàn, cho dù biết không làm nũng Ôn Khinh Hàn cũng sẽ thuận theo, nhưng nàng muốn nhìn thấy trong mắt Ôn Khinh Hàn mang theo ý cười, còn có thuận theo cùng cưng chiều nàng.
“Vậy buổi chiều em đến sở sư vụ tìm chị, chờ chị tan sở, chị để quầy lễ tân cho em vào a.” Thời Thanh Thu chu môi, thu tay lại điểm chân mày cô.
“Ừm.” Khoé môi Ôn Khinh Hàn buông xuống, cùng Thời Thanh Thu mắt chạm mắt, cô bất đắc dĩ nhắc nhở: “Nhưng phải nhớ kỹ, đến đừng gọi Ôn Bảo Bảo.”
Cô đứng dậy kéo chăn cho Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu nín cười, vươn tay từ trong chăn ra kéo ống quần cô, ở sau lưng trêu chọc, "Ôn Bảo Bảo, lái xe chậm một chút a."
Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, không quay đầu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thời Thanh Thu ôm lấy chăn bông, trở mình nằm ở vị trí của Ôn Khinh Hàn, để hơi ấm mà cô lưu lại bao trùm toàn bộ bản thân. Đêm qua cô nhiệt tình đến mức làm Thời Thanh Thu chống đỡ không nổi, cũng không phải lần này đặc biệt như vậy, nhưng Thời Thanh Thu lại cảm nhận được một loại cảm xúc mơ hồ, giống như cô muốn đến gần mình hơn.
Nguồn gốc của cảm xúc này có thể là do đánh vỡ nhật ký, có lẽ chính mình đã phát hiện ra hành vi của cô, việc này khiến cô nhớ lại tâm tình lúc trước.
Mặt Thời Thanh Thu đỏ bừng, cắn cắn môi, vừa muốn cười vừa cảm thấy đau lòng cô.
Ôn Khinh Hàn khẳng định không biết, bộ dáng cô mím môi, ánh mắt cực nóng thâm tình làm người ta yêu thích cỡ nào.
Thời Thanh Thu ăn xong bữa sáng Ôn Khinh Hàn chuẩn bị, khoảng chín giờ ra cửa đến công ty. Đến công ty không lâu thì người đại diện mà đêm qua nàng thỏa thuận cũng đã đến.
Lúc này, Thời Thanh Thu đang sắp xếp hợp đồng mà Ôn Khinh Hàn đã định ra cho nàng, bản hợp đồng được chuẩn bị đặc biệt cho những người mới đến, nàng dự định sẽ ký hợp đồng với hai sinh viên của Học viện Điện ảnh.
Cửa bị gõ vang, Thời Thanh Thu không nhìn lên, vừa nhìn văn kiện vừa trả lời: “Mời vào.”
Dương Hiểu mở cửa, đưa vào một nữ nhân có vóc dáng trung bình, khuôn mặt nhân hậu, khoảng ba mươi tuổi. Người này đặt trong đám đông có thể sẽ không được chú ý trong nháy mắt, nhưng đôi mắt của cô ấy có ánh sáng sắc sảo, cực kỳ có thần.
Thời Thanh Thu đứng dậy, ánh mắt ra hiệu cho Dương Hiểu đi ra ngoài, sau đó mỉm cười với nữ nhân kia nói: "Ngụy tỷ, mời ngồi."
Ngụy Hạm trong mắt thầm tán thưởng, cười nói với Thời Thanh Thu: "Thời tổng khách khí rồi."
“Đúng là như vậy.” Thời Thanh Thu đi theo ngồi xuống, đặt tay lên bàn, chân thành nói: “Ngụy tỷ đã mang ra rất nhiều diễn viên thế hệ mới nổi tiếng, một số thậm chí còn được khen ngợi, năng lực được người trong giới nhất trí công nhận. Ngụy tỷ có thể đến nơi nhỏ bé của tôi là tôi mười phần vinh hạnh a."
“Em quá khen” Tuy lời của Ngụy Hạm như vậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Dương Hiểu bưng một tách trà vào, sau đó lặng lẽ rời đi.
Thời Thanh Thu lắc đầu cười nói: "Nhưng Ngụy tỷ chọn tôi, tôi cảm thấy rất kinh ngạc. Tôi nhớ sau khi Ngụy tỷ đưa các diễn viên đi đúng hướng đã dừng vai trò làm đại diện, lúc này cũng đã đào tạo ra rất nhiều diễn viên nổi tiếng. Nhưng đối với Ngụy tỷ, tôi hẳn không tính là người mới. Không biết vì sao Ngụy tỷ lại chọn đến chỗ tôi đây?"
“Đương nhiên em không phải là người mới, không những không phải, mà còn là một diễn viên rất ưu tú.” Ngụy Hạm không keo kiệt cảm kích, biểu hiện trên mặt không hề giả tạo, mà là chân thành "Tôi chọn em, đơn giản là vì tôi rất thích em. Lúc em đóng bộ phim đầu tiên, tôi liền tiếc hận vì không đánh dấu em. Qua nhiều năm tôi vẫn một mực chú ý đến em, lần này em rời Starry Night, tôi biết em sẽ không phụ thuộc vào công ty nào nữa, cho nên tôi dự định phá lệ."
Thời Thanh Thu cùng cô mặt đối mặt, hai người không có mười phần công thức hóa. Sau vài giây, hai người đồng thời bật cười, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn.
“Tôi còn có thể nói gì a?” Thời Thanh Thu liêu chút tóc, cười rạng rỡ, đứng dậy đưa tay ra, “Hoan nghênh Ngụy tỷ gia nhập đội của tôi, hy vọng tôi sẽ không cô phụ kỳ vọng của chị.”
Ngụy Hạm đứng dậy bắt tay nàng, "Chuyện này tôi rất tin tưởng, nhất định sẽ không."
Hai người ngồi vào chỗ, Ngụy Hạm nói: "Thanh Thu, tôi cần biết kế hoạch hiện tại của em, em muốn tránh bóng phía sau hậu trường, hay là tiếp tục hoạt động?"
Thời Thanh Thu tìm văn kiện trên bàn đưa tới, chậm rãi nói: "Sẽ không tránh bóng, nhưng tôi định củng cố vị trí của mình trong giới giải trí, mà không cần phải tiếp tục tham gia show như trước nữa."
Ngụy Hạm gật đầu, "Em có thể nghĩ rõ ràng ở điểm này cũng rất tốt. Trước khi đến đây tôi vẫn đang nghĩ việc thuyết phục em. Việc em cần làm bây giờ là tiếp tục cải thiện, tìm kịch bản hay tạo ra kịch bản là chủ yếu, tạo thành tích ở hiện tại không phải là nhiệm vụ của em nữa."
Thời Thanh Thu khẽ cười, "Vậy từ nay phiền phức Ngụy tỷ rồi."
Hai người trò chuyện đến tận trưa, cùng nhau ăn trưa, ăn xong Thời Thanh Thu công bố thông tin liên lạc của Ngụy Hạm, tất cả hoạt đồng cùng các lời mời tham gia sự kiện sau này sẽ do Ngụy Hạm an bài.
Buổi chiều, Thời Thanh Thu trở về nhà sớm, chợp mắt một chút rồi đến sở sư vụ tìm Ôn Khinh Hàn.
Quầy lễ tân đã sớm được Ôn Khinh Hàn bàn giao, cũng không có chặn đường. Thời Thanh Thu mang theo một túi đồ ăn nhẹ đi vào, tầng một đột nhiên sôi trào, sự chú ý của mọi người đều chuyển sang Thời Thanh Thu.
“Ôi nữ thần của tôi, mau tới đây, ngồi bên này.” Trần Dật