Ôn Khinh Hàn vừa mới nói không muốn ăn, hiện tại nghe Thời Thanh Thu chưa ăn, cô lại đột nhiên muốn ăn, nghe liền biết là vì cái gì.
Thời Thanh Thu đi tới mở hộp đựng cháo, cầm lấy một cái bát, ngồi ở trên giường, múc một thìa, thổi cho nguội đưa tới cho Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi, thìa chạm vào môi thì phối hợp ăn. Có lẽ là do chóng mặt buồn nôn, cô thực sự ăn không vô, ngay cả ngụm cháo này cũng gian nan nuốt lấy.
Khi cô lại nghe thấy tiếng Thời Thanh Thu thổi cháo, cô thì thào nói: "Tôi ăn một thìa, em ăn hai thìa."
Thời Thanh Thu sững sờ một lúc, tim bỗng nhiên thắt lại, tiếp tục vừa múc vừa thổi, ngây ngốc ăn.
Cho đến khi nàng đưa thìa chạm vào môi Ôn Khinh Hàn lần nữa, trông thấy Ôn Khinh Hàn tựa như bất đắc dĩ để mình đút, nàng nhìn Ôn Khinh Hàn an tĩnh nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Khinh Hàn, có phải rất khó chịu không?"
Ôn Khinh Hàn không mở mắt ra, sắc mặt như thường, chậm rãi nhai, ăn không biết vị, nhàn nhạt "ừm" một tiếng, cũng không nói lời thừa thãi.
Thời Thanh Thu cũng không nói nữa, nhưng vẫn kiên nhẫn đút từng thìa cho cô, thỉnh thoảng vi phạm quy tắc, tự mình ăn một thìa, sau đó lại đút cho Ôn Khinh Hàn.
Ăn xong bát cháo này, Thời Thanh Thu gọi bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của Ôn Khinh Hàn, mọi thứ vẫn bình thường. Nàng gọi cho Dương Hiểu để mang theo vật dụng hàng ngày tới, giải thích thời gian này nàng sẽ không đến công ty.
Ôn Khinh Hàn cần phải tĩnh dưỡng, Dương Hiểu cũng không ở lại lâu, Thời Thanh Thu nhanh chóng nhúng khăn vào nước nóng, muốn lau người cho cô.
Quần áo bệnh viện rộng rãi, cởi ra cũng không tốn nhiều công sức. Ôn Khinh Hàn cũng nghe lời, thành thật dựa vào trong ngực của Thời Thanh Thu. Lúc lau tới eo và ngực, Thời Thanh Thu cảm thấy đầu của cô vùi sâu vào cổ nàng hơn một chút.
Trong lòng Thời Thanh Thu mềm mại đi rất nhiều, vừa mặc quần áo vào cho cô, vừa ôn nhu nói: "Được rồi, xong rồi. Chị nằm xuống trước đi, em cởi quần áo một chút, sau đó sẽ cùng chị ngủ."
Ôn Khinh Hàn hoàn toàn giao thân thể của mình cho Thời Thanh Thu, một tay lỏng lẻo ôm lấy eo Thời Thanh Thu, nhìn nàng quay lưng cởi quần áo, trong lòng lại một lần nữa cảm nhận được những cảm xúc kia.
Vào thời khắc ấy, trong đầu cô chợt lóe lên những bất an trong thế giới này. Ba mẹ cô vẫn đang chờ ở nhà, vợ cô vẫn lo lắng hôm nay cô sẽ bị cảm lạnh.
Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi, dù có gặp phải những gian nan khúc chiết nào cô cũng không bao giờ nghĩ đến việc rút lui, lần đầu tiên cô sợ mình sẽ không còn có thể mở mắt, lần đầu tiên cô cảm thấy nếu thống khổ này không thể tránh khỏi, như vậy ngay từ đầu có thể ngăn cản không cho nhiều người vì cô mà khổ sở.
Chí ít, có một người có cơ hội né tránh.
Chua xót trong lòng Ôn Khinh Hàn bắt đầu lên men, dần dần nuốt chửng cảm giác thân thể khó chịu. Sau khi bình tĩnh lại, cô chống đỡ thân thể tiến đến ôm Thời Thanh Thu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, gắt gao đem Thời Thanh Thu ôm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn nói: "Thanh Thu, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Thực xin lỗi, là tôi kéo em vào vũng lầy này. Tôi từng vì em không cách nào trốn thoát mà vui mừng. Hiện tại, bởi vì em hãm sâu trong đó mà tôi cảm thấy áy náy.
Thời Thanh Thu cởi áo khoác cùng giày cao gót, đột nhiên bị kéo vào trong ngực mà kinh hãi một chút, nhưng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Ngay sau đó, nàng cảm nhận được bất an của Ôn Khinh Hàn, nguồn gốc của cảm xúc này khiến cho Thời Thanh Thu đau lòng, trực giác của nàng cho biết có liên quan đến chuyện xảy ra hôm nay.
Nàng lùi về phía sau một chút rồi lên giường, sau đó xoay người nâng mặt Ôn Khinh Hàn lên hỏi: "Làm sao vậy? Sao chị lại xin lỗi?"
Ôn Khinh Hàn chỉ lắc đầu, hơi híp mắt, ôm eo Thời Thanh Thu không nói lời nào.
“Nếu chị nói xin lỗi là bởi vì làm em lo lắng, vậy em có thể chấp nhận, nhưng đây không phải lỗi của chị.” Thời Thanh Thu lo lắng sờ lên mặt cô, cười một tiếng lại thở dài, “Em hy vọng chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. Hôm nay em thật sự rất sợ, em sợ chị có chuyện..."
Lời này khiến Ôn Khinh Hàn đột nhiên run lên, tay ôm chặt lấy eo của Thời Thanh Thu, xoa dịu cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Thu, em có yêu tôi không?"
Thời Thanh Thu cắn cắn môi, có chút xấu hổ nhìn vào đôi mắt của cô, lúc này vẫn còn hoài nghi sao? Nhưng nhìn lại lần nữa, trong mắt cô không có một chút nghi hoặc nào đối với nàng, càng nhiều hơn chính là loại bất an kia.
Thời Thanh Thu tràn đầy yêu thương, ngón tay vuốt ve khóe mắt cô, sau đó hôn lên đôi mắt luôn khiến người ta an tâm kia.
Động tác này nhu hoà lại không chút do dự, Thời Thanh Thu cùng cô đối mặt, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là em yêu chị rồi, em làm sao lại không yêu chị?"
Ôn Khinh Hàn mỉm cười, trong mắt hiện lên mấy phần hào quang. Đây là điều cô mong muốn nhất, hiện tại, cũng có thể trở thành điều cô áy náy nhất.
Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại, thả lỏng cánh tay, vẻ mặt rốt cục trầm tĩnh lại, thì thào nói: "Tôi biết, chỉ là tôi đột nhiên muốn nghe mà thôi."
“Chắc là do bình thường chị bạc đãi em, cho nên lúc này mới muốn nghe” Thời Thanh Thu hơi lộ ra ý cười, thu liễm cảm xúc vào trong lòng để trấn an, thấp giọng hỏi: “Vậy chị cảm thấy êm tai không?"
Ôn Khinh Hàn cọ ngực của nàng một chút, thanh âm lạnh lùng trong trẻo ngậm lấy chút ôn nhu, giống như ấm áp phá tan băng sương: "Tôi cảm thấy đây là lời êm tai nhất mà tôi