Cơm tối ngày hôm sau, khi Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn bước vào phòng ăn, hai người liền nhìn thấy óc heo hầm thiên ma của dì Chung.
Một bát canh đặc biệt dễ thấy, bếp từ đã được chuyển đến phòng ăn, vẫn còn đang sôi sùng sục.
Ôn Khinh Hàn đi tới hỏi: "Chung a di, tối nay có canh sao?"
Dì Chung cùng Thời Thanh Thu nháy mắt, tự nhiên trả lời: "Đúng vậy a, Thanh Thu đặc biệt giao cho dì bình thường hầm canh cho con bồi bổ thân thể. Dì muốn nghĩ xem ngày mai nên làm canh gì, hiện tại con đang trong giai đoạn hồi phục, phải nhận dinh dưỡng nhiều hơn a."
Thời Thanh Thu đỡ Ôn Khinh Hàn ngồi xuống, lập tức phụ họa theo: "Chuyện này chị không cần phải lo lắng, không phải em đã nói với chị trù nghệ của Chung a di rất tốt sao? Đảm bảo có thể cho chị ăn một tháng mà món ăn đều không giống nhau."
Trong mắt Ôn Khinh Hàn thoáng hiện một chút ý cười, nhìn dì Chung đang đưa canh sang cho cô, hai tay liền đón lấy.
Thời Thanh Thu nhìn về phía cô, muốn nói lại thôi, "Khinh Hàn, cái đó..."
"Hửm?" Ôn Khinh Hàn hít được hương vị, hơi cau mày, sau khi nhìn thấy vật trong canh tựa hồ có chút tức giận.
Thời Thanh Thu nuốt nước bọt, đặt tay lên đùi Ôn Khinh Hàn, nói: "Có thể chị đặc biệt không thích hương vị này, nhưng nó giúp chị hồi phục sức khỏe. Cho nên thực sự ăn không được, cũng có thể ăn một chút. Sau đó, ăn cơm xong em cho chị ăn chút đồ ăn vặt."
Nàng vẫn không kìm lòng được, ngữ khí đáng thương dỗ dành Ôn Khinh Hàn ăn cái óc heo này. Triệu Uyển Nghi đã từng nói với nàng là Ôn Khinh Hàn không thích ăn óc heo, mỗi lần hầm sẽ không ăn, nếu ép ăn mới nguyện ý ăn.
Dì Chung cũng đau lòng đi theo khuyên bảo: "Đúng vậy a, Khinh Hàn, Thanh Thu nói món gì có thể giúp con hồi phục liền để dì mua về làm cho con ăn, con ăn một chút thôi là được rồi."
Càng nói càng giống như đang dỗ một đứa trẻ, Ôn Khinh Hàn cười lắc đầu, "Con nơi nào có tính trẻ con như vậy, nhất định phải phân biệt đồ ăn không thích, cũng mặc kệ có tốt cho thân thể hay không."
Tuy cô nói vậy, nhưng lúc nâng bát lên vẫn là nhíu chặt lông mày. Dư quang nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thời Thanh Thu bên cạnh, cô nghiến răng, cầm thìa nhấp hai ba lần rồi cho vào miệng, lung tung cắn mấy lần, sau đó cùng canh nuốt xuống.
Cảm giác giống như đánh một trận chiến...
Thời Thanh Thu rút khăn giấy, cố nén cười, lại gần lau khóe môi cô.
"Ai nha, ăn đến sạch sẽ. Hai đứa ngồi một hồi đi, dì đi nấu thêm hai món liền có thể ăn cơm." Dì Chung vui vẻ thu thập bát đĩa rồi đi vào bếp.
Ôn Khinh Hàn thở hổn hển, nhìn chằm chằm bát canh nói: "Còn lại tôi không ăn."
"Được, không ăn liền không ăn, chúng ta chờ ăn cơm." Thời Thanh Thu đương nhiên đồng ý, được cô đồng ý ăn óc heo quả là kỳ tích, nơi nào còn dám yêu cầu cô ăn nhiều một chút?
Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn Thời Thanh Thu, đôi mắt sắc bén nheo lại, nhìn nàng chằm chằm đến thân thể Thời Thanh Thu đều lạnh, nàng vội vàng kéo ghế lại gần Ôn Khinh Hàn, quay đầu nhìn vào phòng bếp thì thấy dì Chung đang bận rộn, quay lại lần nữa hôn lên má cô, chớp chớp mắt, thấp giọng nói: "Chị đừng nhìn em như vậy, em biết sai rồi, em sợ chị không ăn a..."
"Làm nũng cũng vô dụng." Ôn Khinh Hàn thầm cười trong lòng, trên mặt đóng băng, "Trước mặt Chung a di là tôi thuận theo em, nhưng không có nghĩa là em không cần sớm nói với tôi một tiếng."
Vẻ mặt cô có chút lạnh lùng, trông không giống như nói đùa.
Thời Thanh Thu sững sờ một lúc, nhất thời không biết nên làm gì. Lúc trước nàng dùng ngữ khí mềm mại làm nũng với Ôn Khinh Hàn đều chẳng qua là đùa giỡn, Ôn Khinh Hàn sẽ luôn dung túng nàng. Nhưng lần này nàng thật sự cảm thấy mình có chút quá đáng.
"Em sai rồi, lần sau em nhất định sẽ sớm nói với chị." Thời Thanh Thu cúi đầu thừa nhận sai lầm, cắn cắn môi, "Em sợ nói cho chị biết chị sẽ không đồng ý, em muốn bồi bổ thân thể cho chị, sớm khỏe lại, không muốn để chị vẫn còn không thoải mái."
Đầu gối nàng chạm vào chân Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn "Hửm?" một tiếng.
Nàng đành phải khẽ cắn môi, lại đi qua ôm eo Ôn Khinh Hàn, yêu thương thì thầm: "Vậy làm sao chị mới không tức giận? Tất cả em đều nghe theo chị, nếu không em lấy cho chị một viên kẹo, khử đi cái vị kia."
Ôn Khinh Hàn cong cong khóe môi, ngữ khí vẫn bình thản như cũ: "Tôi đã nói, làm nũng cũng vô dụng."
Thời Thanh Thu thực sự không biết phải làm sao, có cái gì có thể khiến Ôn Khinh Hàn hứng thú, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú liền có thể tha thứ cho nàng không?
Nàng chưa kịp nghĩ ra biện pháp, Ôn Khinh Hàn đã liếc mắt nhìn phòng bếp, sau đó an tâm dựa vào, tay sờ eo nàng, ôn nhu nói bên tai nàng: "Hôm nay tôi không cảm thấy đau đầu, hơn nữa cũng không thấy choáng, cảm thấy khá tốt, buổi tối có thể không cần phải đi ngủ sớm như vậy."
Trong khi nói chuyện, tay nắm eo của Thời Thanh Thu thật chặt, tính ám chỉ cũng rất mạnh.
Mặt Thời Thanh Thu nóng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Ôn Khinh Hàn, không khỏi xấu hổ nói "Ôn Khinh Hàn, chị trêu chọc em! Chị vừa khá hơn một chút liền bắt đầu trêu chọc em!"
Ngón cái Ôn Khinh Hàn bóp cằm nàng, cong ngón trỏ nâng mặt nàng kéo lại gần mình, cười nhẹ nói: "Phía trước là trêu chọc em, em quan tâm tôi, tôi làm sao có thể cự tuyệt. Còn phía sau, thật hay giả chẳng lẽ em không biết sao?"
"Em..." ánh mắt Thời Thanh Thu xấu hổ, dùng sức vỗ tay Ôn Khinh Hàn xuống, ngồi cách xa một chút, hung hăng trừng cô, "Tối chị qua thư phòng ngủ đi, em không muốn ngủ với chị."
"Được rồi, tôi đùa em thôi, ngồi gần đây một chút, đừng ngồi xa như vậy." Ôn Khinh Hàn vươn tay giữ chặt tay Thời Thanh Thu đặt lên đùi mình, lời trêu chọc vừa rồi cũng