Buổi sáng làm điểm tâm, Thời Thanh Thu đang rán trứng, bất giác hồi tưởng đến giấc mơ đêm qua.
Nàng không hiểu làm sao có thể có một giấc mơ nhảy từ độ cao xuống như vậy? Nàng vẫn nhớ lúc mới nhảy mình có chút hoảng hốt, nhưng khi thân thể rơi xuống, một đoàn vật chất trong suốt lập tức vây lấy nàng, làm tốc độ rơi xuống chậm lại.
Sau đó, nàng hoàn toàn không sợ rơi xuống sẽ thành bộ dạng thế nào, chỉ cảm thấy luồng không khí bao quanh mình giống như một viên thạch hoặc kẹo bông khổng lồ, nâng đỡ thân thể nàng rơi xuống.
Một tay Thời Thanh Thu cầm thìa lật trứng, tay kia véo vào mặt mình tự lẩm bẩm: "Thật là một giấc mơ kỳ quái."
Ôn Khinh Hàn từ bên ngoài đi vào phòng bếp, đúng lúc nghe thấy nàng đang nói chuyện một mình, liền đi tới phía sau thì dừng lại, đưa tay ôm eo nàng, đặt cằm lên vai nàng hỏi: "Sao vậy? Còn đang suy nghĩ giấc mơ đêm qua sao?"
"Ừm..." Thời Thanh Thu liếm môi, quay đầu lại cọ xát đầu Ôn Khinh Hàn, "Chị nói xem, giấc mơ này là có ý gì? Bình thường nằm mơ là vì suy nghĩ cái gì liền mơ cái đó, nhưng giấc mơ này rất kỳ quái."
“Em nói tôi nghe một chút, khả năng tôi biết tại sao em lại có giấc mơ này.” Ôn Khinh Hàn nghĩ đến đêm qua cô hỏi có phải gặp ác mộng không, Thời Thanh Thu đúng là gật đầu lại lắc đầu, trong lòng cô liền có chút hiếu kỳ.
Thời Thanh Thu lật trứng hai lần rồi cho vào đĩa, vừa đặt thìa xuống liền xoay người lại, hai tay ôm ngực, cau mày hồi tưởng lại: "Chính là em nhảy xuống từ một nơi rất cao, cũng không biết là nhà cao tầng hay đỉnh núi. Em tưởng mình sắp rơi xuống không ra dạng người nhưng một lúc sau, một đoàn vật chất trong suốt bao vây lấy em."
"Là cái gì?"
“Em không rõ.” Thời Thanh Thu dừng một chút, “Nói tóm lại là cảm giác giống như phân cảnh trong phim truyền hình được cáp hỗ trợ, từ từ hạ xuống mặt đất, nhưng của em thì hơi khác một chút. Nó trong suốt, giống như gió, lúc em giãy giụa lại cảm thấy rất mềm, có chút giống như kẹo bông..."
Ôn Khinh Hàn cười, "Là em muốn ăn kẹo bông sao?"
Thời Thanh Thu vươn tay chỉ vào bả vai cô, cười nói: "Không phải, chị trả lời em."
Ôn Khinh Hàn lại cười một tiếng, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, đưa ngón tay cái phác họa Thời Thanh Thu, từ đuôi lông mày bắt đầu phác xuống, sau đó nhẹ giọng đáp lại nàng: “Nó trong suốt, em không thể nhìn thấy. Cho nên ngay từ đầu cảm giác như gió, nhưng vì nó mà không sợ rơi từ trên cao xuống, sau lại lần mò, cảm thấy nó rất mềm, một mực vây lấy em..."
“Đúng vậy, cái này tổng kết rất đúng.” Thời Thanh Thu gật đầu đồng ý, sau đó chờ Ôn Khinh Hàn nói tiếp.
Ngón tay cái Ôn Khinh Hàn lướt qua môi Thời Thanh Thu, dừng ở cằm nàng, ngón trỏ theo sát nâng lên, trong mắt chợt hiện lên một nụ cười: "Cái này, không phải rất giống tôi sao?"
Thời Thanh Thu sững sờ một lúc, sau đó bật cười: "Chị lại bắt đầu tự luyến rồi, giống chị chỗ nào? Chị căn bản không ngọt như kẹo bông a." Nàng xoa xoa mặt Ôn Khinh Hàn, kéo đôi môi mỏng của cô, chép miệng nói: "Nói chị giống khối băng còn tạm được, vừa lạnh lại vừa cứng..."
Hai người im lặng một lúc rồi cùng nhau cười.
Một người nhéo cằm, một người nâng mặt, quả thực không thoải mái. Ôn Khinh Hàn buông tay ra dựa sát vào, chóp mũi cọ vào chóp mũi của Thời Thanh Thu, nhẹ giọng nói: "Em cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút".
Không thể nhìn thấy ngay từ đầu, nhưng nó thực sự tồn tại, bởi vì nó dần dần rõ ràng là tồn tại mà không sợ kết quả. Về sau cảm xúc ngày càng rõ ràng khiến nàng cảm thấy tin tưởng.
Quá trình này rất giống với cảm giác của hai người cùng đi tới cảm thụ. Cái kia tuy vô hình nhưng luôn hiện hữu như gió thoảng qua, chính là Ôn Khinh Hàn của mấy năm trước.
Thời Thanh Thu thu tay lại, sờ lên mặt cô, thấp giọng cười một tiếng, "Em bắt đầu cảm thấy có chút giống, không phải, hình như thật là chị a..."
Chẳng trách trong giấc mơ đêm qua nàng không hề sợ hãi chút nào, cho dù nhìn mặt đất vững chắc qua một bên mây mù, nàng vẫn tin rằng mình sẽ không có thương tổn gì. Có cảm giác như Ôn Khinh Hàn ở ngay bên cạnh.
Ôn Khinh Hàn cong môi, nhưng không nói gì.
Thời Thanh Thu xoay người bưng đĩa trứng, kéo cô đi ăn điểm tâm, thuận miệng hỏi: "Vậy nếu là chị, vậy giấc mơ em thấy là màu gì?"
Trên bàn ăn đã bày sẵn một đĩa bánh bao và cháo, Ôn Khinh Hàn múc đầy một bát cho Thời Thanh Thu, chậm rãi đáp: "Nếu nằm mơ thấy tôi, vậy khẳng định là màu hồng."
Thời Thanh Thu chống tay lên mặt, giương môi cười nói: “Nào có thiếu nữ như vậy a?” Nàng dừng một chút lại nói: “Hai ngày nay Chung a di không qua, cho nên chúng ta phải giải quyết vấn đề đồ ăn."
Ôn Khinh Hàn ăn một ngụm cháo nói: "Ừm, một hồi chúng ta đi mua đồ ăn. Hôm nay tâm tình rất tốt."
Thời Thanh Thu gắp cho cô một cái trứng rán, "Không biết Chung a di có nuôi được cái miệng kén ăn của chị không, hai ngày nay em phải suy nghĩ xem làm cho chị bữa ăn dinh dưỡng thế nào."
Ôn Khinh Hàn nhìn nàng gắp một cái bánh bao đặt lên trên cháo, uống một ngụm cháo, sau đó cắn một miếng bánh bao. Tự nhiên sinh ra một loại tâm tình bình thản cùng vui sướng, vô luận cảm xúc giữa hai người có lớn hay nhỏ, cuối cùng, hai người vẫn có được những gì hai người mong muốn.
Trái tim trống rỗng ban đầu bất tri bất giác được lấp đầy, nếu phải tìm ra nuối tiếc thì có lẽ là...
“Thanh Thu, chúng ta yêu đương có được không?” Ôn Khinh Hàn bất ngờ thốt lên.
Thời Thanh Thu ngậm một ngụm cháo trong miệng, cau mày mơ hồ "Hửm?" một tiếng, Sau đó như bị hù dọa nuốt xuống, "Chị nói cái gì?".
Ôn Khinh Hàn mím mím môi, nghiêm túc nói: "Tôi nói, chúng ta yêu đương có được không?"
Thời Thanh Thu vội vàng đi vòng qua bàn ăn ngồi ở bên cạnh cô, nắm tay cô hỏi: "Đều đã kết hôn rồi, làm sao còn có yêu đương? Chị nghĩ cái gì vậy?"
Ôn Khinh Hàn quay sang Thời Thanh Thu, cúi đầu nói: "Lúc