Giản Ý Chi đối với tình yêu luôn luôn không chủ động, bởi vì nàng không muốn trở thành bộ dáng mà nàng không thích nhất. Để tránh mình đơn phương nỗ lực, nàng thậm chí sẽ không nghĩ đến khả năng mình cùng đối phương giấu giếm như vậy.
Loại đơn phương như vậy, có quá nhiều nhân tố bất ổn.
Không phải ai cũng như Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, thêm vào đó Ôn Khinh Hàn có lợi thế về thời gian cùng địa điểm thích hợp.
Chuyện như vậy khẳng định sẽ không xảy ra trên người Giản Ý Chi.
Cái gì mà “Lấy danh nghĩa bạn bè cùng một chỗ”, nàng chỉ nghĩ đến chuyện giữa hai người không tình yêu đã cảm thấy không thoải mái rồi.
Cho nên nếu không có người chủ động thổ lộ với nàng, nàng liền sẽ an phận cô độc sống hết quãng đời còn lại, loại một lòng một dạ nhẫn nại này là thích hợp với Ôn Khinh Hàn nhất.
Nhưng nàng cũng chỉ sợ ở điểm đó, khi nàng quyết định làm một việc gì đó thì nhất định không thể quay đầu lại, ví dụ như thẳng thắn với ba mẹ.
"Con nói cái gì?"
Giản Chính Bình cùng Hàn Vũ San đồng thanh, mở to mắt nhìn nhau, lại nhìn Giản Ý Chi mang theo cặp công văn, khoác âu phục trên cánh tay.
“Con lặp lại lần nữa?” Hàn Vũ San lập tức đặt rau xuống, lắc lắc mấy cái, vẻ mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Con nói..." Giản Ý Chi hít một hơi thật sâu, bộ dáng nghiêm túc nói "Tối mai con sẽ đưa bạn gái về nhà ăn cơm, cho nên con nói trước với ba mẹ. Em ấy không kén ăn, ăn gì đều có thể, ba mẹ quyết định là được rồi."
"Không phải, con yêu khi nào?" Hàn Vũ San lau tay nắm lấy vạt áo của nàng, vẫn chưa bình phục chấn kinh, "Người kia ở đâu? Là địa phương sao? Phẩm hạnh có tốt không? Trình độ thì sao? Làm việc ở đâu? Có biết con là lão bản của sở sư vụ không? Con đừng để người ta lừa, còn ngốc đột nhiên nhảy xuống..."
“Mẹ!” Giản Ý Chi bất đắc dĩ ngắt lời, “Mẹ đang nói cái gì vậy? Con có thể ngốc như vậy sao?"
“Mẹ đây không phải sợ con thiếu kinh nghiệm sẽ bị người ta dắt mũi sao?” Hàn Vũ San tức giận vặn lại nàng, “Nếu chuyện này đổi thành An Nhiên, mẹ có thể quan tâm như vậy sao?".
Giản Ý Chi nghe tên Phó An Nhiên, sờ sờ mũi không nói gì, khóe môi hiện lên ý cười.
Hàn Vũ San thấy nàng im lặng, bà dừng một chút rồi thở dài: "Được rồi, chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện cũ nữa. Nhưng con tuyệt đối đừng có ngốc, nhìn rõ ràng, ngàn vạn lần không được động tới người đã có gia đình, mấy phú bà nuôi tiểu bạch kiểm cũng không được, quá xã giao. Còn có a... này, con có nghe không?"
Nhìn thấy Giản Ý Chi xuất thần, Hàn Vũ San hung hăng vỗ cánh tay nàng.
"A?..." Giản Ý Chi tỉnh táo lại, đặt tay lên vai mẹ mình, sốt sắng cam đoan: "Mẹ, yên tâm đi, những loại vừa rồi mẹ nói đều không dính dáng tới em ấy, gặp mặt khẳng định mẹ sẽ thích em ấy."
“Ai nha, gặp rồi lại nói.” Hàn Vũ San thở dài tiếc nuối đẩy tay nàng ra.
Giản Chính Bình xua tay nói: "Đi làm đi, ba cùng mẹ con nói chuyện, không sao đâu."
“Vậy con đi đây, buổi tối gặp lại ba mẹ.” Giản Ý Chi hớn hở nói lời tạm biệt.
Còn một ngày nữa, đêm nay là đêm cuối cùng nàng ngủ một mình, ngày mai có thể ngủ chung với Phó An Nhiên rồi.
Đối với Giản Ý Chi, hôm nay chắc chắn là ngày dài nhất, ngoài công việc ra, lúc khác đều không nhịn được giậm chân tại chỗ, thậm chí còn không nhớ đã gửi WeChat quấy rầy Ôn Khinh Hàn.
Buổi tối, nàng thậm chí còn không đi ngủ đúng giờ, co ro trong chăn gửi WeChat cho Phó An Nhiên.
Phó An Nhiên: "Chỉ còn mười mấy tiếng nữa là đến tối mai, em thật khẩn trương a."
Giản Ý Chi: "Chị cũng vậy! Cảm giác như sắp bị nổ tung. Như vậy ba mẹ có đánh chết chúng ta không a?"
Phó An Nhiên gửi lại một biểu tượng cảm xúc: "Chị xong rồi, mẹ chị để chị gả cho em.jpg"
Giản Ý Chi ở trong chăn vừa cười vừa trả lời: "Nghĩ tới còn có chút phấn khích.jpg"
Hai người nhắn tin cho đến tận nửa đêm mới ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy chẳng những không có uể oải, ngược lại bởi vì khẩn trương cùng chờ mong mà tinh thần phấn chấn.
Buổi chiều tan sở, Giản Ý Chi lái xe đưa Phó An Nhiên đến ngã tư cách khu cộng đồng không xa, hai người tách ra lần lượt trở về nhà.
Giản gia đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, mặc dù Hàn Vũ San cảm thấy tiếc vì Giản Ý Chi và Phó An Nhiên không cùng một chỗ, nhưng nói thế nào thì con gái mình có đối tượng, vấn đề này chỉ có thể cho qua.
Giản Chính Bình ngồi vào chỗ, rót rượu vừa uống vừa chờ.
Hàn Vũ San không ngừng bước đi, đi tới đi lui trong phòng ăn, lẩm bẩm: "Sao còn chưa tới? Ý Chi còn không cho chúng ta xem ảnh bộ dạng của đứa nhỏ như thế nào..." Sau đó quay đầu lại hỏi: "Chính Bình, ông nhìn xem có muốn thêm đồ ăn không?"
Giản Chính Bình vội vàng ngăn bà lại: "Ai nha, yên tâm đi. Một bàn lớn đồ ăn như vậy, nhiều thêm một người làm sao có thể ăn không đủ? Nhiều thêm mấy người còn đủ nữa a."
"Vậy à..." Hàn Vũ San dừng lại, sau đó ngồi bên cạnh chồng.
Giản Ý Chi về phòng cởi áo vest, đi dép lê, xắn tay áo bước ra, ngồi đối diện với ba mẹ, bình tĩnh lấy điện thoại ra nhắn cho Phó An Nhiên một câu: "Trời ạ, chị rất khẩn trương a! Em qua đây chưa! Nhanh lên!"
“Ý Chi, đứa nhỏ kia đâu?” Hàn Vũ San hỏi.
“Đang trên đường đi, lập tức tới ngay, mấy phút nữa là tới rồi.” Trong mắt Giản Ý Chi không giấu được ý cười, vừa vui vẻ vừa chờ mong.
Hàn Vũ San đi qua đi lại mấy chỗ ngồi, cùng Giản Ý Chi bàn giao kỹ càng: "Con nhớ lấy dép cho người ta a, còn có một hồi có mang tới cái gì, con phải chú ý một chút. Ba mẹ là trưởng bối khó làm mấy chuyện này, đừng để người ta cảm thấy không được tự nhiên."
Giản Ý Chi cất điện thoại đi, đầu tiên là trấn an mẹ: "Mẹ yên tâm, những chuyện này con đều biết."
Nàng giảo hoạt chớp mắt nhìn, Phó An Nhiên đã đến nhà nàng khá nhiều lần, sau một lúc, bầu không khí lo lắng đột nhiên biến mất.
Ba người chờ một hồi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông cửa. Hàn Vũ San đứng dậy bước nhanh ra ngoài, ở trên hành lang chỉnh lý quần áo lại, thay vẻ mặt từ ái rồi mở cửa.
“Chào a di.” Phó An Nhiên cười ngọt ngào, chớp mắt với Giản Ý Chi phía sau Hàn Vũ San.
Hàn Vũ San lập tức không phản ứng, một giây sau bà nghe thấy mẹ của Phó An Nhiên, Phương Thục Tĩnh mỉm cười xin lỗi nói: "Thực xin lỗi a, An Nhiên nhất định lôi kéo chúng ta tới, nói là tới xem bạn gái của Ý Chi."
"A, mau vào đi ..." Hàn Vũ San vội vàng hoàn hồn, nghênh đón mọi người đi vào.
Không ai chú ý tới, Giản Ý Chi cúi người đặt một đôi dép lê trước mặt Phó An Nhiên, sau đó dùng thanh âm nhẹ nhàng làm rối loạn tâm trí của mấy vị trưởng bối lúc này: "Bảo bối, sao em tới muộn vậy? Chị đói a."
Mọi người trước tiên nhìn ra ngoài cửa, không có ai, lại nhìn về phía Giản Ý Chi.
Nhìn thấy mặt Phó An Nhiên ửng hồng, nàng nắm lấy tay Giản Ý Chi, cười nói: "Em đã về rất nhanh rồi, không phải sao? Về đến nhà liền kêu ba mẹ cùng tới đây, chị còn một mực lên wechat thúc giục em, thật quá đáng..."
Hai người thân mật tự nhiên, đột nhiên trước cửa nghênh đón một trận im lặng quỷ dị.
Phó Hồng Trác trợn tròn mắt: "Thục Tĩnh, đây là nhà của lão Giản sao?"
Phó Thục Tĩnh gật đầu: "Là nhà của lão Giản, không sai."
Giản Chính Bình sờ trán: "Vũ San, đứa nhỏ này là An Nhiên sao? Tôi không nhìn lầm đúng không?".
Hàn Vũ Sơn không chớp mắt: "Đúng vậy, đứa lớn kia là Ý Chi, tuyệt đối không có nhìn lầm."
Mấy vị trưởng bối gần như đồng thời run lên, Hàn Vũ San là người đầu tiên tỉnh táo lại, vung tay đóng cửa "rầm" một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Giản Ý Chi: "Vậy, bạn gái mà con nói là An Nhiên sao?"
Giản