Sáng hôm đó Ôn Khinh Hàn dậy sớm, cô lặng lẽ nhìn gương mặt đang say ngủ của Thời Thanh Thu, cũng không biết nhìn bao lâu, chỉ an tĩnh nhìn nàng như vậy.
Mãi cho đến khi hàng mi dài của Thời Thanh Thu run lên, Ôn Khinh Hàn mới dán vào tai nàng cười nói, "Ôn thái thái, sinh nhật vui vẻ."
Thời Thanh Thu sững sờ một lúc mới từ mơ hồ đi ra, hé đôi mắt buồn ngủ, vươn đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ Ôn Khinh Hàn, thanh âm ngậm chút lười biếng: "Thời thái thái, Ôn Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ, thế là già rồi, để em xem có nếp nhăn không”.
Nàng nghiêm túc sờ lên khóe mắt Ôn Khinh Hàn, "Ừm...không có nếp nhăn, rất trẻ trung, rất xinh đẹp, đi ra ngoài có thể mê hoặc nam nhân nữ nhân a."
Ôn Khinh Hàn cười hỏi: "Có thể mê hoặc em không?"
“Đương nhiên, đã sớm mê hoặc em rồi, sớm hơn hôm nay rất rất nhiều ngày.” Thời Thanh Thu mỉm cười kéo chăn bông lên đầu, che bớt ánh sáng từ khe rèm, cùng Ôn Khinh Hàn chui vào trong chăn.
Ôn Khinh Hàn ôm eo nàng, hỏi: "Chúng ta dậy đi? Chúng ta còn phải đi mua đồ ăn, sau đó đi lấy bánh gato, tôi còn có thứ muốn lấy."
"Hửm?" Thời Thanh Thu hiếu kỳ, "Thứ gì? Là cho em sao?"
“Thứ tôi muốn lấy hôm nay đương nhiên là cho em” Khóe môi Ôn Khinh Hàn ngậm lấy ý cười, Thời Thanh Thu chưa kịp mở miệng cô đã lên tiếng: “Nhưng tôi không thể nói trước cho em biết là thứ gì, tới ban đêm em liền biết."
A, Ôn cán bộ kỳ cựu bắt đầu có tình thú?
Vì khó có được tình thú như vậy, Thời Thanh Thu lựa chọn thỏa hiệp.
Nàng cắn nhẹ gò má Ôn Khinh Hàn, ở trong chăn một mảnh đen kịt, âm cuối có chút kéo dài, có một cỗ mê hoặc không rõ: "Ân, vậy liền chờ tới đêm nay, nhưng cũng đừng để người ta chờ lâu a."
“Được, rời giường đi, gần trưa rồi.” Ôn Khinh Hàn sờ sờ mái tóc của Thời Thanh Thu.
Ăn sáng xong, hai người đi ra ngoài dưới ánh mắt mập mờ của dì Chung, đến siêu thị mua nguyên liệu đêm nay cần.
Hai người đều chưa từng nhắc ngày mai mới thực sự là sinh nhật, ăn ý coi ngày này là ngày mai.
Khi còn bé chưa tự lập, Thời gia cùng các trưởng bối Ôn gia luôn đem hai người tụ họp cùng một chỗ trong ngày sinh nhật.
Khi đó, Thời Thanh Thu vẫn rất thích trêu chọc Ôn Khinh Hàn, nhưng Ôn Khinh Hàn từ nhỏ đã sống nội tâm, hiếm khi biết cách đáp lại chủ động của Thời Thanh Thu.
Sau này lớn lên một chút, hai người có bằng hữu của riêng mình, bằng hữu xung quanh Thời Thanh Thu thậm chí còn nhiều hơn. Thời gian dần trôi qua, Ôn Khinh Hàn chỉ đến bên nàng khi nàng ở một mình, ở độ tuổi đó hai người cũng hiếm khi ở bên nhau trong ngày sinh nhật.
Lúc đang chọn bia, Thời Thanh Thu đột nhiên khởi ý, quay đầu lại hỏi Ôn Khinh Hàn đang đẩy xe: "Khinh Hàn, em nhớ từ sơ trung chúng ta không cùng nhau đón sinh nhật nữa. Qua nhiều năm sinh nhật như vậy, chị trải qua như thế nào?"
Ôn Khinh Hàn nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Đại khái là ở nhà cùng ba mẹ, ăn cơm xong liền làm bài tập."
Thời Thanh Thu đặt chai bia đã chọn vào xe hàng rồi câu lấy cánh tay của cô, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, "Vậy sao chị không cùng đồng học ra ngoài đi chơi? Em nhớ lúc đó có rất nhiều đồng học muốn kết giao với chị a."
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, "Tôi không thích những người đó, cũng không thích cách kết giao như vậy, hơn nữa bọ họ cũng rất hư."
Thời Thanh Thu vừa buồn cười vừa trêu chọc cô: "Vậy em hư sao?"
Nhắc đến tuổi thơ, Ôn Khinh Hàn mỉm cười, "Đương nhiên không, em từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan."
"Em rất thích đáp án này, đêm nay sẽ thưởng cho chị." Thời Thanh Thu buông tay sờ sờ đầu cô, dặn dò: "Nhưng chị không thể uống bia em vừa chọn, qua một đoạn thời gian lại uống."
Ôn Khinh Hàn đáp ứng, "Ừm, đi mua chút đồ ăn vặt, ban đêm vừa xem TV vừa ăn."
Thời Thanh Thu không che không đậy, thu hút rất nhiều khách hàng dừng chân.
Tình cảnh này của hai người vốn là chuyện thường ngày, ký tặng mấy người hâm mộ cũng không còn chuyện gì nữa.
Lúc hai người đang chọn khoai tây chiên, một cô bé cầm bút ký chạy đến, lộp bộp chạy tới kéo kéo áo Thời Thanh Thu, thấp giọng nói: "Thanh Thu tỷ, chị có thể ký tên cho em không?"
“Được a, em chờ một chút.” Thời Thanh Thu nở nụ cười thân thiện, cúi xuống lấy sổ cùng bút của cô bé.
Nàng mở sổ tay, ký tên xong liền trả lại.
Không ngờ cô bé ngượng ngùng lắc đầu, lại đi tới kéo áo của Ôn Khinh Hàn, "Em cũng muốn tỷ tỷ này..."
"Hửm? Cũng muốn tôi ký sao?" Ôn Khinh Hàn lần đầu tiên được yêu cầu ký tên, hiển nhiên là sửng sốt một chút.
Thời Thanh Thu nắm tay cô, "Ký đi, không sao đâu."
Ôn Khinh Hàn đi tới tiếp nhận cuốn sổ, ký bên cạnh tên của Thời Thanh Thu. Một bên nước chảy mây trôi, một bên khí tức mạnh mẽ, cô bỗng nhiên nhớ tới lúc hai người nhận chứng nhận cùng nhau ký tên.
Hai người trả lại cuốn sổ cho cô bé, cô bé cười toe toét nói, "Cám ơn ạ, Thanh Thu tỷ thích em cũng thích, Khối Băng tỷ thật đẹp." Sau đó, cô bé ôm sổ chạy đi.
Còn lại Thời Thanh Thu cùng Ôn Thanh Sơn đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng, Ôn Khinh Hàn bất đắc dĩ nói: "Biệt hiệu A Hiểu đặt cho chị sợ là đã trở thành kiến thức thiết yếu trong lòng người hâm mộ của em rồi."
Thời Thanh Thu nhướng mày nói: "Làm sao a, như vậy không tốt sao?" Nàng nghiêm túc gật đầu vỗ vai Ôn Khinh Hàn nói: "Như vậy mọi người đều biết trong nhà em có một Khối Băng tỷ. Ai định tới cửa ngồi chờ, cẩn thận bị lạnh chết a."
“Được, vậy tôi sẽ tận chức trách đóng băng fan cho em.” Ôn Khinh Hàn câu môi dắt nàng, “Đi thôi, Thanh Thu tỷ, tiếp tục đi mua đồ ăn vặt.”
Hai người mua rất nhiều đồ ăn vặt về nhà, nhưng Thời Thanh Thu lại để Ôn Khinh Hàn bồi bổ thân thể, không được ăn vặt, đảo mắt lại đều mua nhiều như vậy.
Theo quan điểm của Ôn Khinh Hàn, đoán chừng có lẽ Thời Thanh Thu đã chiếu cố cô đến nghiện, hoặc coi cô là người yếu ớt, lúc này mới luôn dặn dò như vậy.
Nhưng hiện tại cô không còn gì để chiếu cố, thân thể đang hồi phục rất tốt, cũng có thể nâng nóc phòng.
Buổi chiều, Thời Thanh Thu đi lấy bánh,