Người đến là Kỳ Duyệt, đây là điều mà Thời Thanh Thu không ngờ tới.
Ba người ở cùng một phòng, việc này khiến Thời Thanh Thu có chút khó chịu. Mặc dù cho phép Kỳ Duyệt đi vào, nhưng nàng có thể thấy được thể xác cùng trái tim nàng theo bản năng đến gần vị trí của Ôn Khinh Hàn.
Khách đến, Ôn Khinh Hàn cũng không ngồi, cô nắm tay Thời Thanh Thu khách khí mà xa cách nói: "Kỳ tiểu thư đến hẳn là có chuyện muốn nói. Chúng ta qua bên kia ngồi rồi nói chuyện."
Tầm mắt Kỳ Duyệt lướt qua hai tay đang nắm của hai người, cô chớp chớp mắt, nhịn xuống tia chua xót trong lòng, đi tới ngồi xuống.
Chỗ thường ăn chỉ có hai chiếc ghế cạnh bàn, Ôn Khinh Hàn để Thời Thanh Thu ngồi xuống rồi tự mình rót trà.
Kỳ Duyệt mím môi, nhẹ giọng nói: "Tối nay tớ tới đây không có ý gì khác, tớ chỉ muốn nói lời tạm biệt mà thôi."
Ôn Khinh Hàn rót hai tách trà, lạnh nhạt đặt tay lên vai Thời Thanh Thu, nói: "Loại trà này là lúc vừa tới đây tôi liền mua, không tính đặc biệt ngon, nhưng có thể uống được". Cô dừng một chút, hơi cúi xuống, nói nhỏ với Thời Thanh Thu: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi làm việc, có việc gì thì gọi tôi."
Bàn tay đặt lên vai Thời Thanh Thu cử chỉ có chút thân mật, tựa như nhắc nhở Kỳ Duyệt nhớ đến quan hệ hiện tại giữa Thời Thanh Thu với cô. Cô để Thời Thanh Thu cùng Kỳ Duyệt đơn độc nói chuyện, đó cũng là thể hiện địa vị, khi đối phương không tỏ ra ác ý, cô quá nhạy cảm sẽ là thất lễ.
“Được, đi đi.” Thời Thanh Thu mỉm cười nhìn Ôn Khinh Hàn đi tới bàn làm việc thường ngày.
Ở giữa hai người không có thân mật quá mức rõ ràng, nhưng mỗi động tác cùng ánh mắt đều là tin tưởng đối phương, sự ăn ý ngầm đã được rèn luyện qua nhiều năm được thể hiện giữa hòa hợp của hai người.
Kỳ Duyệt không muốn nghĩ tới nữa, đè nén chua xót trong lòng, đưa tay sờ lên tách trà, thấp giọng nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ rất nhiều, cũng làm rất nhiều. Có rất nhiều tin tưởng, cũng không còn nhiều tin tưởng, thậm chí còn lật đổ những gì chính mình tin tưởng."
Thời Thanh Thu ngây người một lúc, nàng chỉ nhìn thấy quá khứ của mình, nhưng nàng không biết những tâm tư nhỏ nhất của Kỳ Duyệt. Nàng không biết tại sao Kỳ Duyệt lại rời đi, cũng không biết tại sao qua nhiều năm như vậy Kỳ Duyệt mới trở về. Nàng chỉ biết cho dù không có Ôn Khinh Hàn, nàng cùng Kỳ Duyệt cũng sẽ không thể quay lại.
Tình yêu không bao giờ được tạo thành từ cảm giác áy náy hay hối tiếc, hay thậm chí là tạo thành từ tạp chất khác. Yếu tố duy nhất hình thành nên chỉ có nhịp đập mà thôi.
Kỳ Duyệt nhấp một ngụm trà, vị trà đắng chát chảy qua cổ họng như chảy qua tim, cô nói tiếp: "Bây giờ nói ra một vài chuyện, có lẽ đã quá muộn ..." Cô dừng lại, cười tự giễu. "Không có khả năng, thật sự đã quá muộn, tớ không cần phải nói ra nữa. Nhưng nguyện vọng của tớ vẫn giống như trước kia, tớ hy vọng cậu có một cuộc sống tốt đẹp, hy vọng mọi quyết định của cậu đều thuận lợi. Tớ cũng hy vọng, nếu như cậu gặp khó khăn, cậu có thể nghĩ đến tớ."
Thanh âm của cô có chút thống khổ, khiến Thời Thanh Thu không khỏi cảm thấy mũi chua xót, những mảnh kí ức năm nhất cứ lởn vởn trong tâm trí nàng. Nàng nâng tách trà uống một ngụm, vị trà lúc này càng uống càng đắng chát.
Đột nhiên, một âm thanh đột ngột truyền vào tai nàng.
Ôn Khinh Hàn đứng dậy rót một tách trà, thân hình cao gầy cùng vẻ mặt trầm tĩnh vào lúc này dễ dàng xua tan phiền muộn của Thời Thanh Thu. Những lý do năm đó đã chôn vùi trong quá khứ của nàng, nàng không cần biết, cũng không muốn biết.
Thời Thanh Thu nhấp thêm một ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Cám ơn, nhưng tôi đã có tường tận kế hoạch cho phát triển sau này rồi. Nếu tôi thực sự không thể thuận lợi tiếp tục đi trong vòng tròn này, tôi cũng có thể trở lại con đường ban đầu tôi vốn muốn đi."
Trên mặt Kỳ Duyệt không mang ý cười, ngay cả cay đắng đều ngưng tụ trong mắt, cô lẩm bẩm nói: "Cũng tốt, là tớ đường đột, như vậy thì tớ yên tâm rồi."
Thời Thanh Thu nở nụ cười trên môi, chờ đợi những lời tiếp theo của Kỳ Duyệt.
"Ôn luật sư vẫn ở đây với cậu sao?"
"Ừm, xong việc chúng ta sẽ cùng nhau về nhà."
Nếu như Kỳ Duyệt trước đó nghe được lời này vẫn còn lưu luyến, chờ mong, hi vọng Thời Thanh Thu có thể cho cô một chút dinh dưỡng để đóa hoa trong lòng cô có thể trưởng thành. Thì lúc này, tất cả tâm tư cùng tình cảm của cô đều không trốn tránh hiện thực tàn nhẫn này nữa.
Người cô yêu đã có gia đình, không cần cô nữa, quay lại cũng không được nữa.
"Được... được... Trong khoảng thời gian này tớ đã làm chuyện không nên làm, thực xin lỗi ..." Kỳ Duyệt nghẹn ngào nói ra câu này, cô cơ hồ không nghe được thanh âm của chính mình, buông tay cầm tách trà, tay kia nắm lấy quần đứng lên, gắt gao kìm nén nước mắt, thấp giọng nói: "Ngày mai tớ rời đi, tạm biệt."
Cô vội vã rời khỏi căn phòng có khí tức của Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn, bước đi gần như chạy trốn. Dù có đấu tranh đến đâu, cô cũng phải nhận ra sự thật này, cô cùng Thời Thanh Thu có duyên nhưng không phận, năm đó cô đã sớm thua cuộc, thua cuộc sống của chính mình, thua trước quyết định của chính mình.
Bên trong căn phòng khôi phục sự im lặng, Thời Thanh Thu chậm rãi đi đến bên cửa sổ, trong lòng cảm thấy có chút chua xót cùng có chút lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị thủy tinh phản chiếu rất lâu.
Ôn Khinh Hàn chậm rãi tiến lại gần, khi Thời Thanh Thu cúi đầu, cô duỗi tay ra ôm nàng từ phía sau, lòng bàn tay che mu bàn tay nàng, dùng ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve đốt ngón tay của nàng, cô hỏi: "Thanh Thu, sao vậy?"
Thân thể Thời Thanh Thu cứng một lúc rồi mới hoàn toàn thả lỏng, nàng cắn cắn môi, lắc đầu. Nàng không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này, nàng không cảm nhận được rõ ràng, cũng không có cách nào minh xác nói ra.
"Tôi không biết, chỉ là có chút không thoải mái. Không biết tại sao lại như vậy, nếu trước kia tôi không tiếp nhận cậu ấy thì sẽ không có chuyện sau này. Nếu không có bắt đầu, sẽ không có kết thúc, phải không... "
"Không phải." Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng ngắt lời nàng, siết chặt cánh tay ôm chặt nàng vào lòng, "Thanh Thu, không phải như vậy. Còn nhớ cái so sánh tôi đã cho cậu không? Hiện tại tôi sẽ cho cậu biết, nếu đem một đoạn tình cảm so sánh với một cuộc thi chạy, như vậy cũng có khả năng cậu sẽ không về được điểm cuối. Bởi vì có lẽ cậu nửa đường đã chạy sai lệch, cũng có thể cậu đã chạy sai đường. Cho dù lý do là gì đi nữa, tóm lại là nửa đường đã xảy ra sai sót, dẫn đến bỏ qua điểm cuối cùng, cũng không thể một khi đã bắt đầu liền có thể thành công. Mọi thứ là như vậy, chúng ta không thể vì một kết quả không viên mãn mà ngăn chặn một khởi đầu có cơ hội chiến thắng được."
Ôn Khinh Hàn buông tay ra, xoay người Thời Thanh Thu lại đối mặt với minh, do dự một lúc, ngữ khí của cô mang theo chút nghẹn, thấp giọng nói: "Mặc dù tôi không muốn cùng cậu nói chuyện trước kia, nhưng tôi phải thừa nhận một điều. Nếu như năm đó cô ấy không rời đi, nếu như cô ấy không chạy sai đường trong cuộc đua này, vậy thì người hôm nay đứng trước mặt cậu không phải là tôi... "
Ấm áp trong lòng Thời Thanh Thu dâng lên đại não, đối mặt với Kỳ Duyệt vừa rồi đều không quá xúc động, mà giờ phúc này đáy lòng cùng khóe mắt nàng đều nóng rực.
Nàng chủ động vươn tay ôm lấy Ôn Khinh Hàn, từng câu từng chữ đều nghiêm túc nói bên tai cô: "Không có nếu như, kết quả hiện tại không cần nếu như đến giả thuyết. Tôi biết quá khứ, tôi cũng biết phải đi như thế nào."
Nàng dừng một chút, buông lỏng tay, sau đó một tay sờ lên mặt Ôn Khinh Hàn, nhìn Ôn Khinh Hàn gần trong gang tấc, thấp giọng nói: "Tôi biết, cậu và tôi chính là muốn cùng nhau già đi."