Rời nhà ba tháng, hiện tại trở về khiến Thời Thanh Thu cảm thấy lần này nàng cảm khái hơn bao giờ hết.
Lúc rời đi vẫn còn miễn cưỡng, vẫn còn phiền muộn, vẫn còn suy nghĩ, thậm chí còn muốn trốn tránh.
Bây giờ trở về, bước đến nơi đã ôm Ôn Khinh Hàn ba tháng trước, nàng chỉ cảm thấy thế giới không chỉ thay đổi trong nháy mắt, mà ngay cả tâm tình cũng không biết ngày nào có biến hóa. Từng giờ, từng phút, từng giây, dần dần bào mỏng đi bức tường sâu trong trái tim nàng.
Thời Thanh Thu vốn dĩ muốn Ôn Khinh Hàn về nhà nghỉ ngơi trước, tối nay sẽ liên lạc lại, nhưng Ôn Khinh Hàn đến cửa liền đưa hành lý của nàng cho bảo mẫu, vừa lúc cha mẹ cô đi vắng, cô liền cùng Thời Thanh Thu về nhà.
Sau ba tháng không gặp, Thời Hồng Lãng và Đường Tĩnh Tuệ tự nhiên thấy nhớ con gái. Đường Tĩnh Tuệ ôm chầm lấy Thời Thanh Thu, không quên chào hỏi Ôn Khinh Hàn: "Ai nha, cuối cùng thì con cũng về rồi. Lần này con sẽ không đi nữa chứ? Ít nhất cũng trong thời gian ngắn không phải đi, chuyện của hai đứa vẫn chưa được xử lý đâu. Thanh Thu, không phải con nói lần này quay xong trở về liền có thể rảnh rỗi sao?"
Ôn Khinh Hàn ở bên cạnh kéo vali của Thời Thanh Thu, còn Thời Thanh Thu tùy ý để Đường Tĩnh Tuệ lôi kéo, cười nói: "Khẳng định là rảnh rỗi hơn trước kia rất nhiều. Cơ bản thì ở vấn đề con có muốn hợp tác nữa hay không thôi, quyền quyết định đều nằm trên tay con."
"Con thăng cấp làm lão bản sao?"
"Cũng gần như có thể nói vậy, nhưng không liên quan gì đến công ty ban đầu của con, con không gia hạn hợp đồng nữa. Cho nên sau này ba mẹ thấy có tin tức liên quan đến con thì cũng đều là việc đó."
Mọi hành trình cùng an bài trong Starry Night đã kết thúc. Thời Thanh Thu không còn giấu diếm nữa mà nói với ba mẹ kế hoạch hiện tại của mình.
"Tự lập sao? Đã lên kế hoạch xong chưa, đừng để xảy ra vấn đề gì, có đủ tiền không?" Thời Hồng Lãng sờ sờ bụng, nhướng mày.
Mọi người đều đứng ở bàn trà, Thời Thanh Thu cười nói: "Ba, con đã làm việc nhiều năm như vậy, lại tham gia rất nhiều hoạt động. Đương nhiên đủ để con ký hợp đồng với người mới rồi." Nàng nghĩ nghĩ, lại xoay người nắm lấy cánh tay Ôn Khinh Hàn, chớp chớp mắt, cong khóe môi nói: "Hơn nữa, nếu không đủ tiền, còn có đại luật sư nhà chúng ta, ba mẹ cũng không cần lo lắng."
“Ừm, cũng đúng, nhưng hai đứa có chuyện gì thì nói với người trong nhà a.” Đường Tĩnh Tuệ thoải mái lắng nghe, cũng không quên dặn dò.
Ôn Khinh Hàn cười nhẹ nói: "Ba mẹ yên tâm đi, con sẽ trông coi cậu ấy."
Hai mắt Đường Tĩnh Tuệ sáng ngời, đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn gọi mình cùng chồng một tiếng ba mẹ, cảm giác như là đi ra ngoài trở về, cả hai người đều đã quen thuộc.
"Được rồi, hai đứa nghỉ ngơi thật tốt. Khinh Hàn có về nhà thăm ba mẹ không? Buổi tối qua đây cùng ăn cơm đi, tối nay mẹ sẽ kêu dì Hà thêm chút đồ ăn. Còn nữa, khi nào thì hai đứa đi mua nhà ở chung, hôn lễ dự định làm thế nào, hai đứa cứ bàn bạc rồi cho ba mẹ biết”.
"A, chuyện này còn sẽ cùng Khinh Hàn bàn bạc, sẽ không chạy đâu, mẹ yên tâm." Thời Thanh Thu có chút xấu hổ mang ánh mắt né tránh, vội vã lôi kéo Ôn Khinh Hàn trở về phòng, "Mẹ, chúng ta có việc phải nói, con đưa Khinh Hàn về phòng đây... "
Thời Hồng Lãng không quên dặn dò một tiếng: "Nếu Khinh Hàn có về thì tối nay nhớ ghé qua dùng cơm a".
“Con biết rồi ba.” Ôn Khinh Hàn đáp, mặt mày mang ý cười đi theo Thời Thanh Thu.
Vừa đi vào hành lang, Thời Thanh Thu chợt nhớ ra cái gì đó, không hiểu nói một câu: "Cậu đi từ từ, tôi về phòng trước nhìn xem mấy tháng nay không ở trong phòng có bụi không" nói xong liền tăng tốc đi về phía phòng của mình.
Nàng mở cửa đi vào, Ôn Khinh Hàn ngưng thần lắng nghe, nghe thấy tiếng bước chân đột ngột dừng lại, sau đó có tiếng va chạm nhẹ, giống như có thứ gì đó ném vào thùng rác.
Ôn Khinh Hàn kéo vali đi vào, dư quang thoáng nhìn thấy trên bàn đầu giường trống rỗng cùng góc khung ảnh trong thùng rác.
Khóe môi cô khẽ cong lên, ẩn ý nói: "Thật sạch, mấy tháng nay hẳn là ba mẹ để dì Hề quản lý. Hơn nữa trước khi về chúng ta đã thông báo, khẳng định sẽ quét dọn một lần nữa."
“Ừm, trước kia mỗi lần trở về cũng đều như vậy.” Thời Thanh Thu mở rèm cửa, thoải mái duỗi lưng ra, sau đó quay đầu nhìn lại chiếc bàn cạnh giường, ánh mắt xa xăm, “Nhưng lần này có vẻ sạch hơn, thậm chí còn sạch hơn mấy lần trước, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái."
Từ lúc vừa rồi không chút do dự ném khung ảnh vào thùng rác, nàng đã cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã chân chính buông xuống rồi. Quá khứ đã qua, nàng và Kỳ Duyệt không thể quay lại, khung ảnh từ lúc hai người tách ra đã bị nàng úp xuống, nàng không muốn nhìn nữa, bây giờ cũng không cần tồn tại nữa.
Thời Thanh Thu đi đến giường ngồi xuống, thấy Ôn Khinh Hàn cất vali đi, nàng đưa tay tới kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó thả lỏng người ngã xuống giường.
"Cuối cùng cũng đã có thể không quá mệt mỏi như vậy, lúc nào quá nhàn rỗi thì nhận thêm phim, không muốn quay phim thì ở nhà nghỉ ngơi." Thời Thanh Thu nhướng mày, nghĩ về cuộc sống sau này rồi cười thành tiếng.
Ôn Khinh Hàn hỏi: "Tên công ty cậu muốn đăng ký là gì? Đã nghĩ tới chưa?"
Thời Thanh Thu mỉm cười, im lặng một lúc, sóng mắt lưu chuyển nhìn Ôn Khinh Hàn, trong lòng đột nhiên có một cỗ xúc động dâng lên, lắc lắc ngón út của Ôn Khinh Hàn, đề nghị: "Gọi là Ôn Thời đi."
Ôn Khinh Hàn có chút kinh ngạc, đột nhiên nghĩ tới ý tứ của từ này, trên mạng gọi là Ôn Thời CP.
"Ôn Thời, nối liền với phòng làm việc hai chữ trùng lặp, nghe không dễ nghe lắm.” Ôn Khinh Hàn thành thật nói.
Thời Thanh Thu chống đỡ cơ thể, bắt đầu phổ cập khoa học với Ôn Khinh Hàn: "Tên đăng ký của công ty là Ôn Thất Entertainment, không muốn đặt tên tôi, bao gồm cả trang web chính thức chúng ta thành lập, Weibo chính thức đều được gọi là Ôn Thời Entertainment."
Ánh mắt Ôn Khinh Hàn khẽ động, nắm tay nàng nhẹ giọng hỏi: "Tại sao nhất định phải gọi là Ôn Thời? Cậu xem người ta luôn dùng tên của chính mình làm tên studio. Có khi trên mạng còn không biết tên công ty đăng ký là gì, nhưng tất cả họ đều biết studio đó thuộc về nghệ sĩ nào."
Thời Thanh Thu đưa tay lên nhẹ nhàng xoa mặt Ôn Khinh Hàn, khóe môi nhẹ giương lên, nghiêm túc nói: "Bởi vì, hai chữ Ôn Thời nghe rất ấm a, đọc đều sẽ cảm thấy ấm áp."
“Vì hiệu ứng nhà kính sao?” Ôn Khinh Hàn ôm lấy eo nàng, trong mắt như có ánh sao chói lọi, cười bên tai nàng, sau đó hỏi: “Vậy thì khi nào cậu cùng tôi ở chung đây?"
Thời Thanh Thu nghịch mái tóc dài của Ôn Khinh Hàn, nhìn nó như tớ mịn trượt khỏi ngón tay, suy nghĩ xong liền đáp: "Chờ một thời gian đi, tôi muốn sống với ba mẹ một thời gian nữa."
“Ừm, được.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng đáp.
Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn không có cảm xúc gì, buông một tay lấy điện thoại ra xem WeChat, lại nghĩ đến những gì mình vừa nói, trong lòng có rất nhiều phỏng đoán, nàng cắn cắn môi, ở bên tai cô giải thích: "Khinh Hàn, tôi không gạt cậu, tôi đúng là muốn sống cùng ba mẹ một thời gian nữa..."
"Thanh Thu, tôi..."
“Đừng ngắt lời, nghe tôi nói hết đã.” Thời Thanh Thu ngắt lời cô.
Thật đáng sợ, giống như có chút hung. Ôn Khinh Hàn chớp chớp mắt, nhếch môi không nói nữa.
"Mấy năm nay tôi rất bận nên thường trở về liền ở với ba mẹ, không muốn quanh năm suốt tháng chỉ gặp nhau có mấy lần. Tôi biết giờ chúng ta nên sống chung, nhưng tôi vừa lấy lại được tự do cho nên muốn bồi ba mẹ. Dù sao thì sau này về nhà cũng chỉ ở mà thôi."
Thời Thanh Thu càng nói, trong lòng Ôn Khinh Hàn càng mềm, độ cong trên môi cũng càng rõ ràng. Cô nơi nào có hiểu lầm cái gì? Rõ ràng bản thân Thời Thanh Thu quá nhạy cảm, hoặc có thể nói bây giờ Thời Thanh Thu càng ngày càng quan tâm