Trong giây tiếp theo, các nhân viên bảo an phản ứng lại liền áp chế bà lão, nhưng cảnh tượng tại nơi này đã thu hút nhiều người qua đường.
"Mày trả lại cháu trai cho tao! Tất cả đều là do mày! Mày giết cháu của tao!"
Lão bà bị áp chế la hét thảm thiết, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Thời Thanh Thu đỏ mắt che vết thương trên cánh tay phải của Ôn Khinh Hàn, máu ứa ra chảy xuống, nàng vừa chạm vào tay đã bị màu đỏ tươi bao phủ.
“Nghe tôi nói.” Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn bình tĩnh, lông mày nhíu lại, thanh âm vì đau mà có chút yếu ớt: “Bà lão này khẳng định là bị rối loạn tâm thần. Hiện tại bà ta đang trong tình trạng tinh thần hỗn loạn, đối tượng nhắm vào là Thanh Thu."
Thời Thanh Thu siết chặt vết thương của Ôn Khinh Hàn, cố kìm nén nước mắt cuồn cuộn trong mắt, thanh âm nghẹn ngào quay đầu bàn giao với Phan Gia Văn: "Văn tỷ, chị nói với Phương tỷ giải quyết chuyện này. Dựa vào phán đoán của Khinh Hàn, bà lão này có thể dễ làm người xung quanh bị thương, mấy người cẩn thận."
“Được, hai người mau đến bệnh viện đi, nơi này giao cho chị.” Phan Gia Văn liên tục đáp ứng, lo lắng đưa Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn rời đi.
Ôn Khinh Hàn bị thương nên không thể lái xe, Thời Thanh Thu nén rất nhiều cảm xúc, khó khăn lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, nàng có một nỗi sợ hãi xa lạ, không giống với loại sợ hãi tình cảm của nàng. Nếu vừa rồi Ôn Khinh Hàn không lùi lại, hoặc là con dao đó thấp một chút, như vậy Ôn Khinh Hàn cũng không đơn giản là bị thương ở cánh tay phải không?
Nước mắt nàng từng giọt từng giọt chảy xuống, Ôn Khinh Hàn cắn cắn môi, cũng mặc kệ tay trái đang che lấy vết thương dính đầy máu, cô lặng lẽ đặt tay lên đùi Thời Thanh Thu, nhẹ nhàng ấn như an ủi.
Vết thương của Ôn Khinh Hàn tương đối sâu, đó là nguyên nhân chảy máu nhiều như vậy, khâu mấy mũi mới được băng bó. Khi mọi thứ đã xử lý ổn thỏa, hai người rời bệnh viện thì trời đã đầy sao.
Trở lại Phượng Hoàng, Thời Thanh Thu đi cùng Ôn Khinh Hàn trở về Ôn gia, trên người hai người bê bết máu, làm hai trưởng bối Ôn gia giật nảy mình.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì a? Sao lại nhiều máu như vậy?" Triệu Uyển Nghi vội vàng nghênh đón hai người đi vào.
Nhìn kỹ lại, Thời Thanh Thu đang đỡ Ôn Khinh Hàn, sắc mặt Ôn Khinh Hàn tái nhợt, mặc âu phục đen, áo sơ mi lụa trắng càng có nhiều vết máu.
"Xảy ra chuyện gì a? Tay của Khinh Hàn làm sao vậy?" Ôn Thừa Tuyên nghe vậy cũng tiến lại gần, ông nhạy bén quan sát cánh tay Ôn Khinh Hàn không được tự nhiên.
Ôn Khinh Hàn hơi câu môi, quay đầu dùng thanh âm cơ hồ chỉ còn lại hô hấp nói ở bên tai Thời Thanh Thu, "Thanh Thu, đừng gọi sai."
Đến lúc nào rồi còn nhớ rõ cái này? Thời Thanh Thu tức giận trừng mắt nhìn cô, sau đó cắn môi trước mặt hai vị trưởng bối Ôn gia, nhẹ giọng xin lỗi: "Ba, mẹ, hôm nay công ty con xảy ra chụt chuyện, liên lụy làm Ôn Khinh Hàn bị thương."
Triệu Uyển Nghi sửng sốt, kiểm tra Ôn Khinh Hàn xong lại đi kiểm tra Thời Thanh Thu, bà lo lắng hỏi: "Ôi, băng dày như vậy, Thanh Thu có bị thương ở đâu không a? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám đả thương người...… "
"Ba, mẹ, con không sao. Con đã nhìn thấy người đả thương rồi, chuyện này con sẽ xử lý, ba mẹ yên tâm."
Ôn Thừa Tuyên bước tới, vén âu phục của Ôn Khinh Hàn lên, nhìn cánh tay phải của cô, trên cánh tay quấn băng dày, cộng thêm vết máu trên quần áo, xem ra vết thương không nông.
“Được rồi.” Ôn Thừa Tuyên nói: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện. Hai đứa về phòng nghỉ ngơi trước đi, xử lý quần áo trên người, ăn cơm chưa?"
Hai người lắc đầu, Ôn Thừa Tuyên nói: "Một lát nữa mẹ đem vào, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Triệu Uyển Nghi hỏi: "Thanh Thu, đêm nay con về nhà không?"
Dư quang Thời Thanh Thu nhìn thấy Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn mình, nàng liền lắc đầu nói: "Không về ạ, con ở lại, phiền mẹ giúp con nói với mẹ con một tiếng."
"Ai nha, được a, hai đứa về phòng tắm rửa đi. Cẩn thận đừng để nước chạm vào vết thương của Khinh Hàn. A, cầm lấy màng bọc thực phẩm vào đi, khi nào tắm cuộn quanh băng vải vài vòng."
Trải qua một buổi chiều mạo hiểu, cửa phòng đóng lại cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tai Thời Thanh Thu vẫn còn ong ong, hai người nhìn nhau không khỏi bật cười.
Thời Thanh Thu cảm thấy đau lòng hơn, nàng cởi áo khoác cho Ôn Khinh Hàn, thấy tay áo bên phải của Ôn Khinh Hàn đã bị cắt ra để khâu vết thương rồi băng bó lại, bên dưới chỉ để lại một mảnh nhỏ dính vào.
“Đừng khóc, tôi thích nhìn cậu cười.” Ôn Khinh Hàn cười cười, nâng tay trái sờ mặt Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu nhẹ vỗ tay cô, cười trong nước mắt, nói: "Tay đầy máu còn sờ vào mặt tôi."
Nụ cười của hai người không kéo dài bao lâu, Ôn Khinh Hàn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Thời Thanh Thu, trong mắt không giấu được tia thâm tình.
Cô đến gần hôn lên môi Thời Thanh Thu, từng bước từng bước nhỏ hôn lên.
Thanh âm cô ôn nhu chậm rãi nói: "May mà tôi đi, may mà tôi sớm nhìn thấy bà lão kia, nếu như chậm một bước ..." Cô dừng lại, hơi hấp đều run rẩy: "Tôi không dám tưởng tượng nếu tôi chậm một bước sẽ xảy ra chuyện gì".
Nếu cô chậm một bước, Thời Thanh Thu đang nói chuyện với Phan Gia Văn, nàng không nhận thấy bà lão lao đến từ bên cạnh, ở lúc không chút phòng bị trạng thái nhận tổn thương nhất định là nàng sẽ không dám nghĩ sâu.
Thời Thanh Thu hung hăng cắn môi Ôn Khinh Hàn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tơ máu của Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn bị đau "A" một tiếng, chẳng những không buông ra, ngược lại cô càng hôn sâu hơn, dùng cánh tay bị thương ôm chặt nàng vào ngực.
Hơi gắng sức khiến Ôn Khinh Hàn vì đau mà trán đổ đầy mồ hôi, Thời Thanh Thu thấy ánh mắt cô không giấu được đau đớn, nàng vội vàng tách ra, đưa hai tay gỡ tay cô ra, thanh âm bất ổn hô ngừng: "Cậu đừng nhúc nhích, bác sĩ nói tay phải của cậu không thể cử động quá mạnh, cậu muốn vết thương lại chảy máu sao?"
Cơn đau giảm dần, Ôn Khinh Hàn kéo khóe môi nói: “Nhất thời tình thế cấp