Sau khi Thời Thanh Thu quay phim xong trở về cũng không nhàn rỗi, trước khi Ôn Khinh Hàn bị thương, nàng chạy quanh phòng Công Thương cùng ngân hàng và những nơi khác. Quá trình đăng ký thành lập công ty rất phức tạp, may mà sau lúc rời Starry Night, Dương Hiểu liền thực sự lập tức từ chức.
Được sự đồng ý của Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu để Dương Hiểu vào Ôn gia thương lượng công việc tiếp theo. Nhưng Ôn Khinh Hàn cảm thấy tay của cô không có gì đáng ngại liền xin làm một bữa cơm trưa đơn giản, đồng thời liên tục cam đoan sẽ từ từ mà làm, nhất định bảo vệ tốt tay phải của mình.
Đi vào phòng, Dương Hiểu tận lực chớp chớp mắt, nhìn quanh không thấy Ôn Khinh Hàn, cô hỏi: "Thời tỷ, Khối Băng tỷ đâu? Không phải chị nói chị ấy không thoải mái nên ở nhà nghỉ ngơi sao?"
Thời Thanh Thu bước tới bàn ghế nơi Ôn Khinh Hàn thường làm việc, kéo ghế ngồi xuống, vừa trả lời vừa sắp xếp giấy tờ: "Mấy ngày nay chị ấy hồi phục tốt, hiện tại đang làm cơm trưa. Chút nữa em ở lại cùng chúng ta ăn cơm đi, ba mẹ đều không có ở đây."
“À, được.” Dương Hiểu mừng rỡ cười cười, đột nhiên ngữ khí có chút tiếc nuối nói: “Em chưa thưởng thức qua tay nghề của Khối Băng tỷ, trong chương trình thực tế trước đó đều bị mấy người ăn sạch, em đến đều không còn mấy miếng thịt."
Vào thời điểm đó, món canh cá cùng cá kho do Ôn Khinh Hàn làm đơn giản là món được hoan nghênh nhất trong bữa cơm đó. Canh cá còn được, nàng cũng uống một bát, cá kho chỉ còn lại một miếng thịt, nếu không nhanh tay Tần Vọng đã gắp đi rồi.
Thời Thanh Thu cười một tiếng, "Nếu em thích thì về sau có thời gian chúng ta sẽ tụ hợp ở nhà, muốn ăn cái gì sớm nói, chị làm cũng không tệ."
Dương Hiểu che miệng cười, "Thời tỷ, em cảm thấy chị đang cường điệu là chị không thua kém Khối Băng tỷ a, không chỉ là đồ ăn thôi sao."
Thời Thanh Thu cuộn mấy tờ giấy chồng lên nhau gõ vào đầu Dương Hiểu, giả vờ khiển trách nói: "Em nói cái gì vậy? Chị cần so sao?"
Dương Hiểu thè lưỡi, không có phản bác. Ừm, dù sao thì cô cũng không có hứng thú với đồ ăn do Thời tỷ làm, một hồi ăn cơm yên lặng ăn đồ ăn Khối Băng tỷ làm là được rồi.
Thời Thanh Thu bình phục lại, mở tờ giấy ra, bàn giao Dương Hiểu: "A Hiểu, chị rất vui vì em có thể tin tưởng chị. Hiện tại quả thực là lúc chị thiếu người hỗ trợ, em ở bên chị lâu như vậy rồi, có rất nhiều thứ không cần chị nhấn mạnh. Về sau, em vẫn sẽ là trợ lý của chị, nhưng từ giờ trở đi em không có nhiều cơ hội đi xa nữa, công việc của em là hỗ trợ chị quản lý công ty. Hiện tại chị đã thuê văn phòng, sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, chị sẽ nhờ Khinh Hàn mô phỏng hợp đồng, diễn viên đầu tiên ký kết với công ty chúng ta là Tần Vọng."
Dương Hiểu sửng sốt, hỏi: "Không phải anh ấy vừa mới chấm dứt hợp đồng không lâu sao? Sao lại định hợp tác với chị?"
Thời Thanh Thu thả lỏng người dựa vào lưng ghế, khoanh chân lại, tư thế thoải mái nói: "Cậu ấy vốn không còn là tiểu sinh cần tấp nập nhận phim nữa. Dựa vào địa vị hiện tại, thỉnh thoảng quay một bộ phim để tiếp tục ổn định địa vị của cậu ấy là được rồi, nhiều hơn sẽ tạo thành mệt nhọc. Nhưng công ty quản lý của cậu ấy rõ ràng sẽ không xem xét theo hướng này mà chỉ tập trung vào lợi ích, đương nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng lịch trình dày đặc lại càng bất lợi cho chuyện tình cảm của cậu ấy. Dù sao thì Tiểu Lam cũng nguyện ý ở lại làm trợ lý của cậu ấy, có khó khăn cũng phải chịu đựng."
Dương Hiểu hiểu rõ gật đầu, khoanh tay đặt trên bàn, cằm đặt lên tay khẽ thở dài: "Nhìn như vậy, vẫn là Starry Night tốt hơn, tương đối nhân đạo a. Em chờ thời gian dài cũng không thấy chị bị lợi dụng như vậy."
Thời Thanh Thu lắc đầu phủ nhận, "Không phải vậy. Chị được đãi ngộ tốt hơn là bởi vì đại diện của chị là Văn tỷ, là đại diện từng đoạt kim bài của Starry Night, có tầm nhìn cao, kịch bản cùng hoạt động chị nhận được đều hoàn toàn đảm bảo chất lượng. Nhưng em thấy đấy, Tần Vọng thì khác, hai năm đầu cậu ấy liều lĩnh sống chết đi đóng phim, kết quả cả bộ phim đều dựa vào kỹ năng diễn xuất của cậu ấy để chống đỡ"
Dương Hiểu lại gật đầu, kinh ngạc nói: "Tổng kết thì vận may của chị tốt hơn."
Thời Thanh Thu mím môi, "Có thể nói như vậy."
Lúc này, cửa phòng bị gõ, Ôn Khinh Hàn mở cửa bước vào.
Cô mặc áo phông ngắn tay cùng quần đùi, vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ hơi giương khóe môi nói: "Cơm trưa đã xong rồi, ăn xong lại nói tiếp."
“Khối Băng tỷ!” Dương Hiểu kích động nhảy dựng lên, bước nhanh về phía Ôn Khinh Hàn, giống như muốn ôm lấy cô.
Ôn Khinh Hàn nhanh chóng nghiêng người né tránh tay phải đang bị thương, sau đó lạnh lùng nói: "Đứng lại, đừng nhúc nhích."
Dương Hiểu đột nhiên bị đơ tại chỗ, Thời Thanh Thu sửng sốt, hồi phục lại liền vội vàng bước tới gõ vào đầu Dương Hiểu một cái, mặc kệ ánh mắt ai oán của người sau, nàng vừa kiểm tra vết thương của Ôn Khinh Hàn vừa giải thích: "Tay của Khinh Hàn bị thương, khâu mấy mũi, bình thường tay phải của chị ấy không được dùng sức quá mức, cũng không được đụng vào cánh tay." Sau đó nàng mỉm cười, sờ sờ đầu Dương Hiểu nói: "Vậy cho nên không thể ôm, em có thể chờ lần sau a."
"Ôi, thật xin lỗi Khối Băng tỷ..." Dương Hiểu đáng thương sờ sờ tay trái của Ôn Khinh Hàn.
“Được rồi, đi ăn cơm thôi, không phải hai người còn có chuyện muốn nói sao?” Ôn Khinh Hàn ngữ khí bình thản nói, không để ý tới chuyện vừa rồi.
Ba người đi vào phòng ăn, Ôn Khinh Hàn vào bếp pha một ấm trà, mùi thơm hơi đắng lan tỏa trong không khí. Thời Thanh Thu nhẹ nhàng bước vào, còn chưa kịp đưa tay ra, thanh âm của Ôn Khinh Hàn chậm rãi truyền đến.
"Vừa vặn, tới giúp tôi nếm thử một chút."
Cô xoay người lại, trà trong ly vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, Thời Thanh Thu nghiêng người ngửi thử, nhấp một ngụm rồi trầm ngâm nói: "Ừm... cảm giác rõ ràng hơn trà mà ban đầu em đã uống, hương vị không nồng đậm như vậy. "
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, trầm thấp nói: "Tôi thử một chút."
Thời Thanh Thu còn tưởng cô uống trà, kết quả cô nghiêng người tới định hôn. Vừa chạm tới thì Thời Thanh Thu kịp phản ứng, đỏ mặt đẩy cô ra, tức giận nói nhỏ: "Ôn Khinh Hàn, ở nhà có khách!"
Ôn Khinh Hàn nắm tay lại, bắt được cổ tay Thời Thanh Thu, nhẹ giọng giải thích vừa rồi hôn chưa được thỏa mãn: "Vậy thì tối bù lại, buổi tối không có khách."
Thời Thanh Thu bắt đầu hối hận về ấn tượng ban đầu của Ôn Khinh Hàn đối với nàng, người này hiện tại không chỉ lạnh lùng mà còn có chút lưu manh.
Dương