Thói quen của Thời Thanh Thu là gia nhập đoàn phim trước một tuần khởi động máy. Thứ nhất, có thể bồi dưỡng một chút quan hệ cá nhân. Thứ hai, cũng có thể ngăn chặn hỗn loạn thế giới bên ngoài, dành thêm một chút thời gian thuộc lòng kịch bản.
Lần này, <Dữ Quân Tuyệt> dự kiến quay ở thành phố S, nơi có hơn chục danh lam thắng cảnh cùng cơ sở quay phim lớn, hành trình từ thành phố B đến thành phố S sẽ mất khoảng hai giờ đồng hồ. Thời Thanh Thu dậy sớm kiểm tra lại hành lý, ăn sáng xong liền tạm biệt ba mẹ, kéo vali ra cửa.
Ôn Khinh Hàn cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của nàng, thân hình cao gầy, lẳng lặng đứng đó, tựa như thời gian vì cô mà ngừng trôi.
Bước chân Thời Thanh Thu dừng một chút, đi đến bên cạnh cô, đặt tay kéo vali vào lòng bàn tay cô, lặng lẽ đi cùng cô đến cổng Phượng Hoàng.
Ôn Khinh Hàn nhìn về phía xa, nhẹ giọng hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Thời Thanh Thu mím mím môi, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, "Ừm, sáng sớm tôi ăn rồi, sau đó lại kiểm tra hành lý một lúc."
Ôn Khinh Hàn khẽ gật đầu, trong lời nói ẩn chứa một chút ý cười: "Kiểm tra xong là được rồi, chờ đến khách sạn lại quên này quên kia. Tôi cũng không có thời gian gửi cho cậu."
Thời Thanh Thu híp híp mắt, cười thành tiếng: "Dù có quên cái gì cũng không để cậu gửi cho tôi a. Tôi trực tiếp mua cái mới còn nhanh hơn. Cho nên Ôn luật sư, cậu liền yên tâm 120% rồi."
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Khinh Hàn nhìn nàng một cái, trong mắt thoáng hiện một tia ấm áp.
Đi chưa được mấy bước, tay còn lại của Ôn Khinh Hàn nắm tay Thời Thanh Thu, xoa ngón cái lên mu bàn tay nàng.
Thời Thanh Thu sửng sốt một hồi, lập tức khôi phục tự nhiên, cười nói: "Tôi để A Hiểu ở cửa chờ tôi, em ấy cũng đã đến rồi."
Ôn Khinh Hàn mím môi cười: "Ừm, vậy tôi cùng cậu đi ra ngoài." Cô dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng bổ sung: "Đi chậm một chút..."
Giống như đi chậm một chút, chậm một chút nữa, Thời Thanh Thu sẽ không rời khỏi nơi này, hai người sẽ không xa cách lâu như vậy. Rõ ràng trước kia trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay bỗng nhiên sáng tỏ, tựa như dồn hết mọi cảm xúc trước kia lại chỉ vì hôm nay để Thời Thanh Thu hiểu rõ.
Thời Thanh Thu nhìn về phía cô, cắn cắn môi, có chút xấu hổ: "Tôi sắp rời đi rồi, cậu không thể nói chuyện dễ nghe hơn sao?"
Khóe môi Ôn Khinh Hàn cong lên, nhẹ giọng đáp lại, "Chẳng lẽ không cho phép tôi nói những lời tôi muốn nói sao? Thời đại minh tinh lúc nào trở nên bá đạo như vậy."
Thời Thanh Thu dừng bước, Ôn Khinh Hàn cũng dừng lại, nàng nhìn Ôn Khinh Hàn, vừa muốn cười vừa cảm thấy mũi chua xót. Nàng nắm lấy tay Ôn Khinh Hàn, tay kia cũng đem bàn tay cô nắm trong lòng bàn tay, vừa cười vừa trêu chọc nói: "Ôn luật sư, cậu hiện tại thật sự càng ngày càng kiêu ngạo a. Cậu muốn tôi nói cái gì mới tốt đây? Nếu đồng nghiệp của cậu biết được, nhất định sẽ nói cậu ngạo kiều a." Nàng nói nói, thanh âm hạ xuống: "Cậu như vậy, tôi đi như thế nào đây..."
Trái tim Ôn Khinh Hàn thắt lại, ôm cũng không phải, làm cái gì cũng đều không phải. Cuối cùng nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Được rồi, đi thôi, tôi không nói nữa. Khi nào đến nơi thì nhắn tin cho tôi."
Thời Thanh Thu lặng lẽ nhìn cô, siết chặt hai tay, như muốn bóp nát phòng ngự trong lòng, bóp nát bức tường kia, không cần lo lắng, không cần sợ hãi, không cần trốn tránh.
Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn lộ vẻ mặt ôn nhu, nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Khinh Hàn, cậu ôm tôi một chút..."
Ôn Khinh Hàn buông tay kéo vali ra, không chút do dự ôm Thời Thanh Thu vào lòng, cô im lặng cười, cánh tay ôm chặt Thời Thanh Thu vào lòng, nén chút thanh âm hỏi: "Không sao chứ?"
Thời Thanh Thu vòng tay qua eo Ôn Khinh Hàn, trái tim tựa như đang run rẩy, khoảnh khắc đó tựa hồ nuốt chửng tia do dự của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, dùng sức cắn chặt môi dưới, như muốn cắn đến rỉ máu, hơi ngẩng đầu lên, nói nhỏ vào tai Ôn Khinh Hàn: "Khinh Hàn, đoàn phim cho phép đến thăm. Đến cuối tuần cậu có thể đến tìm tôi. Đến nơi tôi sẽ gửi cho cậu địa chỉ khách sạn cùng số phòng, sau đó lại cho cậu số điện thoại của A Tiểu. Còn có ... tôi ... "
“Được rồi, đừng nói nữa, tôi biết rồi.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng cắt ngang do dự của Thời Thanh Thu, tay vuốt ve tóc nàng, một lần lại một lần an ủi: “Đừng nói nữa, tôi đều biết.”
Thời Thanh Thu thối lui khỏi vòng tay của Ôn Khinh Hàn, nhìn vào mắt cô hỏi: "Vậy cậu có đi tìm tôi không?".
Ôn Khinh Hàn thu tay về, vẫn luôn ôn nhu trầm ổn, nhưng ánh mắt có chút giảo hoạt, hỏi: "Cậu muốn tôi đi không?"
Thời Thanh Thu buồn cười đáp: "Không muốn, cậu một lần đều không cần đến, như vậy tốt nhất."
Bỗng nhiên có tiếng còi xe ở đằng xa truyền đến, cả hai quay đầu lại nhìn, xe của công ty đã chờ sẵn ở đó, Dương Hiểu đã xuống xe vẫy tay với hai người.
“Vậy tôi đi đây, cậu nhanh đi làm đi.” Thời Thanh Thu ấm giọng căn dặn, “Trong khoảng thời gian này, ba mẹ tôi nhờ cậu tới nhìn một chút, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Ôn Khinh Hàn gật đầu, vươn tay vén tóc ra sau tai cho nàng, nhàn nhạt nói: "Đi đi, đừng để người chờ lâu."
Thời Thanh Thu gật đầu, xoay người kéo va li rời đi, đi về phía Dương Hiểu. Cho đến khi xe rời đi, Ôn Khinh Hàn vẫn đứng yên tại chỗ nhìn. Thời Thanh Thu quay đầu nhìn lại, biết Ôn Khinh Hàn không nhìn thấy mình, nàng vẫn nhìn lại cho đến khi xe rẽ khỏi cổng Phượng Hoàng mới thu hồi tầm mắt.
“Thời tỷ, vợ chồng mới cưới có khác a. Lưu luyến không rời, có phải đêm qua….hửm?” Dương Hiểu dùng củi chỏ chọc chọc Thời Thanh Thu, nháy mắt ám chỉ.
Ôn Khinh Hàn không có ở đây, cảm xúc của Thời Thanh Thu cũng hồi phục, nàng trấn tĩnh tinh thần, thở dài nhìn Dương Hiểu, "Làm sao? Hiếu kỳ? Em phải suy nghĩ cho kỹ, biết rõ việc này sau có thể sẽ không tốt cho em. Dù sao thì em cũng không có đối tượng yêu đương a."
Dương Hiểu: "..."
Nói trắng ra là, nội dung đêm qua là ngược cẩu độc thân sao?
Chuyến bay của Thời Thanh Thu đến gần trưa mới tới thành phố S. Vừa hạ cánh, nàng nhanh chóng lên xe do đoàn phim sắp xếp, tức tốc đến khách sạn gần cơ sở quay phim để nhận phòng.
Đạo diễn cùng nhà sản xuất đã đến, Thời Thanh Thu để Dương Hiểu đi cất đồ đạc vào phòng. Sau đó một bên gửi tin nhắn cho Ôn Khinh Hàn và trong nhóm gia đình là nàng đã đến nơi an toàn, một bên bước đến phòng của đạo diễn Lê Thừa Lượng.
Sau khi gõ cửa, nhà sản xuất mở cửa cho nàng, đạo diễn cùng nhà sản xuất đang ở trong phòng, vây quanh bàn thảo luận cái gì đó.
Thời Thanh Thu mỉm cười gật đầu với nhà sản xuất: “Lục tỷ.” Sau đó nàng chào hỏi hai người bên trong: “Đạo diễn Lê, Lâm ca, đã lâu không gặp.”
Thời Thanh Thu cầm kịch bản chậm rãi đi tới, hai nam nhân cũng đứng dậy, bộ dáng có chút thân cận. Lê Thừa Lượng hớn hở ra mặt, cuộn kịch bản lại gõ gõ vào cái ghế khác nói: "Nhìn xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Vừa rồi Lục tỷ cô còn nói làm sao cô còn chưa đến, nửa năm không gặp rồi, cô ấy nhớ cô sắp chết rồi a”.