Đã là ngày thứ ba vết thương của Ôn Khinh Hàn được cắt chỉ, theo hướng dẫn của y tá, hôm nay hoặc ngày mai có thể tháo băng.
Buổi sáng chuẩn bị đi làm, Ôn Khinh Hàn ở bên giường mặc quần áo rồi cài cúc. Thời Thanh Thu tắm xong từ phòng tắm đi ra, đi tới chỉnh lại cổ áo sơ mi cho cô, ánh mắt chuyên chú.
Ôn Khinh Hàn mím môi, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau, đầu ngón tay của Thời Thanh Thu trượt đến cổ áo vest, Ôn Khinh Hàn nắm cổ tay nàng, ngữ khí mang theo chút hỏi han: "Thanh Thu, tối nay cùng tôi qua bên kia ở đi."
"Hửm? Đột nhiên như vậy, nói với ba mẹ thế nào đây?" Thời Thanh Thu mỉm cười, tay khác nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, đầu ngón tay dọc theo vai từ từ trượt xuống.
Ôn Khinh Hàn nghiêm túc giải thích: "Không cần nói thế nào cả, cứ nói thẳng là được rồi, ba mẹ cũng biết chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở. Hơn nữa, bọn họ cũng cảm thấy chúng ta ở riêng sẽ thuận tiện hơn, chỉ cần thường xuyên về nhà là tốt rồi."
Thời Thanh Thu sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng liếm môi nói: "Nhưng mà chút nữa em còn đến văn phòng xem tiến độ trang trí, sau đó đến Cục Công Thương, không có thời gian thu thập quần áo a."
Ôn Khinh Hàn vừa nghe liền biết nàng đã đáp ứng, mày khẽ cong lên "Cứ qua trước đi, được không?"
Thời Thanh Thu biết Ôn Khinh Hàn luôn nhớ kỹ chuyện này, từ lúc hai người kết hôn không lâu đã nhắc tới. Sau đó, quay chương trình thực tế đều quay ở bên ngoài, về nhà nàng lại bồi ba mẹ mấy ngày, ba mẹ cũng đều thúc giục.
Nàng hiện tại thật sự không còn cách nào bỏ qua chuyện này nữa, hơn nữa nàng cũng rất mong muốn được cùng Ôn Khinh Hàn sống chung một chỗ, chỉ có hai người.
Nàng gật đầu, mỉm cười bóp mặt Ôn Khinh Hàn, "Được, đều nghe chị."
Ôn Khinh Hàn sờ sờ túi, móc ra một chùm chìa khóa, lấy chìa khóa nhà từ trong chùm chìa khóa ra, đặt vào tay Thời Thanh Thu, nói: "Đây là chìa khóa nhà tôi, em làm xong việc hẳn tôi còn chưa tan sở, em về nghỉ ngơi trước. Mấy hôm trước tôi trở về đã tìm a di quét dọn rồi. Sau đó gần tan sở, em bắt taxi đến sở sư vụ, chúng ta cùng đi mua thức ăn về nhà."
Thời Thanh Thu nắm chặt chìa khóa, cảm giác giống như nắm cả đời của mình, nàng sờ cổ áo của Ôn Khinh Hàn, thấp giọng cười hỏi: "Yên tâm đưa chìa khóa cho em như vậy, nếu như em thừa dịp chị không có ở nhà rồi đem đồ trong nhà đi bán với giá tốt thì làm sao bây giờ?"
Ôn Khinh Hàn lộ ra ý cười, vừa giẫm lên giày cao gót vừa buông ra một câu: "Đó là nhà của chúng ta, muốn làm gì thì tùy em."
Thời Thanh Thu nhìn cô cúi người xách cặp công văn, bóng lưng thẳng tắp, nụ cười trên môi đều không thể ngăn được, vội vàng đi theo cô vào phòng ăn.
Trưởng bối đều dậy sớm, buổi sáng mỗi khi đi ra ngoài đều thấy Ôn Thừa Tuyên cùng vợ đang dùng bữa sáng trong phòng ăn. Mấy chục năm trôi qua như một ngày, năm tháng đều đem tình cảm của hai người rột rửa.
“Ba, mẹ.” Ôn Khinh Hàn đặt cặp công văn sang một bên rồi ngồi xuống.
“Ba mẹ, sớm” Thời Thanh Thu ngồi bên cạnh Ôn Khinh Hàn.
Ôn Thừa Tuyên đang đọc báo, chỉ nghiêm mặt nói: "Ừm, ăn điểm tâm đi."
Ôn Khinh Hàn ăn cháo, ước lượng một chút rồi nói: "Ba, mẹ, con cùng Thanh Thu muốn hôm nay bắt đầu sống ở bên kia, ở bên kia đi làm thuận tiện hơn, gần đây em ấy cũng bận rộn với chuyện công ty. Cuối tuần sẽ thường về nhà, Thanh Thu cũng ở nhà ba mẹ bên kia. Sau đó, trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng sẽ sớm thương lượng chuyện hôn sự."
Việc quan trọng nhất hiện tại chính là hôn sự, nhưng chuyện hôn sự không phải nói là liền làm, theo ý của trưởng bối hai bên, đều hi vọng tất cả đều thuận theo ý của vãn bối. Thời gian gần đây, Thời Thanh Thu rất bận rộn trong công việc, cũng không nhắc nhiều đến chuyện này, Ôn Khinh Hàn trực tiếp nhắc đến như vậy cũng là suy nghĩ trong lòng nàng.
Ôn Thừa Tuyên gấp tờ báo lại, đặt ở trên bàn, tháo kính xuống, trịnh trọng nói: "Như vậy là tốt rồi, mặc dù mấy lão già chúng ta không miễn cưỡng hai đứa nghe theo, dù sao về sau là hai đứa sống chung một chỗ, thế nhưng chuyện này nhất định phải để ở trong lòng. Nghĩ lúc nào xử lý, định làm như thế nào là do hai đứa làm chủ, ba mẹ sẽ hỗ trợ, như vậy không có ý kiến gì chứ?"
"Không có."
Hai người đồng thanh đáp, Thời Thanh Thu cúi đầu nhấp từng ngụm cháo nhỏ, trên chân đột nhiên bị vỗ nhẹ, tựa như đang an ủi.
Sau đó nghe thấy thanh âm trầm ổn của Ôn Khinh Hàn vang lên: "Nhưng việc chuẩn bị không đơn giản như vậy. Con vẫn đang tìm địa điểm, còn có váy cưới, con muốn mời nhà thiết kế nước ngoài đến làm, còn thiệp mời chúng ta muốn tự mình thiết kế..."
Triệu Uyển Nghi không nhịn được nhếch miệng cười khẽ, Ôn Thừa Tuyên suýt nữa rớt đũa xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại muốn cười, khóe miệng run lên vài cái, cũng không hoàn toàn giương lên, chỉ có chút trách móc nói: "Con cũng biết mình phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy, tại sao lúc trước không tính chuyện hôn sự đã vội kết hôn? Đối với việc quan trọng như vậy, hiện tại mới biết phải chuẩn bị cẩn thận sao?"
Thời Thanh Thu giương khóe môi cười, ngừng ăn cháo, nắm tay trái của Ôn Khinh Hàn đặt ở trên đùi dưới gầm bàn, xòe lòng bàn tay ra, dùng ngón tay nhanh chóng viết ba chữ "làm sao giờ".
Hôn sự của hai người lúc đầu chỉ là thỏa thuận, cũng không có ý định công khai sớm như vậy, ai biết Tần Vọng lại xảy ra chuyện, Thời Thanh Thu không còn cách nào khác mới công khai. Vì để tôn trọng cuộc hôn nhân này, thế nhưng hành trình tiếp theo liền ngăn hai người không thể chuẩn bị hôn sự, chẳng trách Ôn Thừa Tuyên trách móc.
Ôn Khinh Hàn nghe xong cũng không bối rối, chỉ hiểu rõ mà mím mím môi, có chút khó khăn không biết nên nói cái gì, sau đó cúi đầu ăn một ngụm cháo, thấp giọng nói: "Lúc đó con không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ muốn lập tức kết hôn, một ngày đều không muốn chờ."
Cho nên lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Thừa Tuyên cùng Triệu Uyển Nghi đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Thời Thanh Thu, sắc mặt Thời Thanh Thu nhanh chóng đỏ bừng.
"Ách, ba, mẹ, chúng ta ..." Thời Thanh Thu ấp úng không nói nên lời.
Đương nhiên lúc đó ba mẹ cũng không thể biết được thỏa thuận, chiêu này của Ôn Khinh