Ôn Khinh Hàn sắp xếp để hai gia đình cùng ăn cơm, dụng ý cùng Thời Thanh Thu ra ngoài ở lâu như vậy, vì những chuyện như thế mà hai gia đình chưa cùng nhau tụ hợp ăn cơm.
Có thể nói từ khi hai người kết hôn đến nay đều không tụ hợp qua, việc này không thể biện minh nổi, nhân lúc Thời Thanh Thu đang không bận rộn liền sắp xếp một bữa cơm như vậy.
Chiều thứ sáu, Ôn Khinh Hàn tan sở về nhà đón Thời Thanh Thu, đến nhà hàng lẩu, ba mẹ hai bên đã đến rồi, trên bàn còn bày cả nồi cùng mấy món ăn kèm.
“Ba, mẹ, sao lại đến sớm vậy?” Thời Thanh Thu ngồi bên cạnh Đường Tĩnh Tuệ, ôm ôm cánh tay bà ra dáng tiểu nữ nhi.
Đường Tĩnh Tuệ xoa xoa đầu Thời Thanh Thu nói: "Tới sớm, trước hết để phục vụ đặt nồi cùng món ăn lên, khi nào hai đứa đến vừa vặn ăn được."
Dù hai đứa trẻ đã lập gia đình thì trong mắt ba mẹ, chúng vẫn là hài tử, đã quen với việc vì con mà nghĩ mọi thứ.
Thời Thanh Thu đem một chai rượu từ bên cạnh mở ra: "Ai nha, đêm nay người trong nhà ăn cơm, có thể uống chút rượu. Người già chúng ta để lại một người không uống rượu lái xe. Còn người trẻ hai đứa tự thương lượng đi a"
Ôn Khinh Hàn ngồi bên cạnh Thời Thanh Thu, cởi áo vest vắt lên lưng ghế, tay áo xắn đến khuỷu tay, không chút do dự nói: “Con uống rượu, lát nữa Thanh Thu lái xe về nhà."
Đầu tiên, Thời Hồng Lãng rót đầy cho Ôn Thừa Tuyên, sau đó rót đầy cho bản thân và vợ, cuối cùng bỏ qua Triệu Uyển Nghi, việc này giống như đã thương lượng trước rồi.
Chai rượu bị đẩy đến bên này, Thời Thanh Thu tới lấy rót cho Ôn Khinh Hàn, nói nhỏ: "Chị uống ít một chút."
Ôn Khinh Hàn vươn tay vỗ vỗ đùi nàng, khóe môi hơi câu lên nói: "Tôi biết rồi."
Nồi lẩu đặt giữa bàn ăn bắt đầu sôi lên, khói bốc lên nghi ngút, giống như cũng khơi dậy bầu không khí trong phòng.
Ôn Thừa Tuyên cùng Thời Hồng Lãng cụng ly, nhấp một ngụm rượu, hơi cau mày hỏi: "Khinh Hàn, dạo này công việc của con thế nào? Trong khoảng thời gian cùng Thời Thanh Thu trở về không nghe con nói."
Ôn Khinh Hàn vừa gắp một miếng rau xanh vừa ăn, trầm mặc một hồi liền nuốt xuống, mới bình tĩnh đáp: "Rất tốt, ba không cần lo lắng, không có vụ án nào khó giải quyết. Chỉ có con cùng Ý Chi gần nhất muốn mở rộng quy mô của sở sư vụ, cũng đã lập kế hoạch rồi."
Ôn Thừa Tuyên hiếu kỳ hỏi: "Hửm? Có suy nghĩ gì không?"
"Vâng, chính là..."
"Aiz, hai cha con này." Thời Hồng Lãng giả bộ nghiêm túc ngắt lời, "Người trong nhà ăn cơm, sao còn nói tới chính sự? Hai người nói chuyện này, nhìn xem chúng ta làm sao xen vào."
Ôn Khinh Hàn mỉm cười, Ôn Thừa Tuyên liếc nhìn Thời Hồng Lãng, suy nghĩ xong liền sửa miệng: "Vậy thì nói chuyện mọi người có thể tiếp được đi. Hai đứa nhỏ đừng quên chuẩn bị hôn sự, còn có, đến lúc nào có con đây?"
Vừa nói xong, căn phòng liền chìm vào yên tĩnh quỷ dị.
Triệu Uyển Nghi ở gần Ôn Khinh Hàn, thấy vẻ mặt của Ôn Khinh Hàn bình thản, không khỏi đưa tay đụng cô, hỏi: "Khinh Hàn, đừng nói với mẹ là hai đứa chưa thương lượng chuyện này nhé? Ba mẹ đều đang chờ a."
Vấn đề này, lúc vợ chồng Thời Hồng Lãng đến nhà đã hỏi Thời Thanh Thu. Được đáp án coi như hài lòng, cũng không cùng vợ chồng Ôn Thừa Tuyên truy vấn.
Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn Thời Thanh Thu, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cô quay đầu trả lời: "Chuyện này chúng ta cũng đang cân nhắc, đều có ý định sinh con."
Triệu Uyển Nghi cười hỏi: "Còn cân nhắc sao? Năm nay đã qua hơn một nửa rồi, sang năm mẹ có thể được ôm cháu gái đi dạo hoa viên hay không a?"
Ôn Khinh Hàn liếm liếm môi, uống một ngụm rượu, muốn nói lại thôi: "Chuyện này..."
Làm sao có thể để cho Ôn Khinh Hàn trốn đi vấn đề này, Triệu Uyển Nghi nhìn về phía Thời Thanh Thu, lại truy vấn: "Thanh Thu thì sao? Có suy nghĩ gì không? Hôm nay con phải cho ba mẹ một lời giải thích, nếu không ngày mai mẹ lại hỏi tiếp."
Thời Thanh Thu nhìn các trưởng bối, ngoại trừ Ôn Thừa Tuyên không để lộ cảm xúc mong đợi ra ngoài quá rõ ràng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng, ngay cả Đường Tĩnh Tuệ bên cạnh cũng đặt đũa xuống, đến gần Thời Thanh Thu, ôm vai nàng nói nhỏ: “Thanh Thu, nói đi."
Cân nhắc đến kết quả, nhưng lại không cân nhắc đến thực hiện kết quả này. Ôn Khinh Hàn đột nhiên không biết trả lời như thế nào, bất kỳ câu trả lời nào cũng coi như là tùy tiện quyết định, dù sao hai người cũng chưa thương lượng thời điểm cụ thể.
Cô đặt tay trên đùi Thời Thanh Thu, có chút khó lựa chọn cảm xúc cho Thời Thanh Thu biết thông qua những hành động như vậy.
Thời Thanh Thu khẽ cúi đầu, suy nghĩ của nàng trôi dạt đến lúc nàng tỉnh rượu vào ngày hôm đó, nàng lại ngẩng đầu nhìn, thấy Ôn Khinh Hàn đang cau mày, tay trên đùi cũng sắp thu về.
Trong lúc này, nàng không biết phải làm sao, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại: "Có lẽ chúng ta không thể cho ba mẹ thời điểm cụ thể, nhưng khoảng thời gian này con đã định bồi dưỡng thân thể. Đến lúc có tin tức, nhất định sớm nói cho ba mẹ biết".
Ôn Khinh Hàn sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu nhìn Thời Thanh Thu.
Hai người căn bản còn chưa thương lượng ai sẽ sinh con, chuyện này không phải chuyện nhỏ, mang thai chín tháng mười ngày có bao nhiêu gian nan, đến ngày đứa trẻ chào đời phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, việc này làm sao có thể hiện tại liền quyết định?
Cô chưa bao giờ tưởng tượng Thời Thanh Thu sẽ phải chịu đau đớn như vậy, hoặc là nói, từ ngày nghĩ đến chuyện có con, cô cũng chưa bao giờ định để Thời Thanh Thu gánh chịu chuyện này.
“Aiz, cái này còn tạm được, Thanh Thu còn thành thật hơn Khinh Hàn nhiều.” Triệu Uyển Nghi hài lòng lui trở về.
Hai phụ thân rất hoan nghênh, Đường Tĩnh Tuệ ở bên cạnh Thời Thanh Thu mỉm cười, bắt đầu chuẩn bị chu đáo, lo lắng nói: "Chuyện này không thể qua loa được. Đến lúc đó có vấn đề gì thì hỏi ba mẹ, đừng ngại, nếu con không chăm sóc thân thể cho tốt, sau này sẽ không tốt."
“Con biết rồi, mẹ yên tâm.” Thời Thanh Thu mang theo ngượng ngùng thấp giọng trả lời.
Nàng đè tay trái của Ôn Khinh Hàn lên chân mình, lúc đầu người này còn trung thực, nhưng đột nhiên lại dùng sức muốn thu lại. Nàng xem xét, thấy tay phải Ôn Khinh Hàn cầm ly rượu, vẻ mặt rất ngưng trọng, liền hiểu rõ là cô để ý đến lời nàng vừa nói.
Ôn Thừa Tuyên lên tiếng: "Nào, động đũa đi, đừng lo lắng."
Mấy vị trưởng bối bắt đầu nói chuyện xa rời chủ đề, Ôn Khinh Hàn vừa mở miệng, trong không gian ồn ào nói rõ ràng: "Ba, con...
Thời Thanh Thu ngồi gần, gõ đũa lên ly rượu ngắt lời, tỏ ra có chút không hài lòng mà nói với cô: "Không phải em đã nói chị uống ít một chút rồi sao? Còn muốn tìm ba uống rượu hả?"
"Không phải, tôi..."
“Uống ít một chút.” Thời Thanh Thu kiên định nhìn cô, vẻ mặt vốn có ý muốn không nói nữa dần dần biến thành một mảnh nhu sắc, bàn tay ở dưới bàn cũng chạm vào lòng bàn tay cô, khẽ thì thầm: “Ôn Bảo Bảo, nghe lời~"
Ôn Khinh Hàn sửng sốt một chút, bị Thời Thanh Thu chặn lại, lời muốn nói đều bị nhét trở vào trong bụng, lòng bàn tay bị Thời Thanh Thu có như không lay động, trong lòng bàn tay liền có loại cảm giác ngứa ngáy.
Cô mím chặt môi, bắt lấy tay đang tác quai tác quái của Thời Thanh Thu, thấp giọng hỏi: "Em muốn ăn thịt bò không? Tôi nướng cho em."
Thời Thanh Thu mỉm cười, lúc này mới để tay