Giản Ý Chi trực tiếp để Phó An Nhiên đến nhà của mình. Quả nhiên, trong bếp đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu. Đĩa thịt sườn đầy ắp khiến Giản Ý Chi đem bất mãn ném ra khỏi đầu.
Ngón tay mảnh khảnh xắn tay áo lên, khuôn mặt dịu dàng, không có nửa điểm khiếp sợ, nhưng trông nàng giống như đang nấu ăn vậy. Sau khi xắn tay áo, hai tay cô nắm túi quần, miệng phát ra “ừm” dài một tiếng.
Phó An Nhiên thấy vậy, không khỏi cong mắt nở nụ cười, bước tới nhẹ nhàng giữ chặt Giản Ý Chi: "Học tỷ, chị ra ngoài đi, chơi điện thoại hay gì cũng được, nơi này giao cho em, em làm xong liền gọi chị."
“Cái này không tốt lắm, dù sao đây cũng là nhà tôi, sao có thể để em một mình làm nhiều việc như vậy?” Giản Ý Chi không tự tin, khác hẳn với vẻ ngoài cẩn thận cùng nghiêm khắc trong công việc.
Phó An Nhiên hạ giọng, nghe có vẻ nhẹ nhàng, "Nhưng mà, nhìn chị thật giống như không thể giúp em cái gì a."
"Tôi ... phải không ..." Giản Ý Chi ngượng ngùng dời bước chân một chút, nàng đường đường là một luật sư khiến nam nhân nữ nhân ở lầu một nghe tới đã sợ mất mật, cùng Ôn Khinh Hàn nổi danh trong nghề, thế mà thật sự bị một nữ hài mới tới xem thường.
"Vâng..." Phó An Nhiên nín cười gật đầu.
Giản Ý Chi nhìn xung quanh, hai mắt sáng ngời, "Vậy thì tôi rửa rau, lát nữa em lại đến làm."
Không cho nàng làm chút gì, bữa cơm này khẳng định sẽ không yên lòng, Phó An Nhiên đành phải buông tay gật đầu nói: "Được, vậy em chờ."
Phó An Nhiên quay lại cửa phòng bếp nhìn Giản Ý Chi rửa rau, còn rất ra dáng, ngón tay thường ngày cầm bút lướt qua văn kiện khi làm việc nhà cũng rất xinh đẹp, nước chảy qua kẽ tay rơi xuống rau quả, thời gian giống như đứng yên.
Cho đến khi chuông điện thoại của Giản Ý Chi vang lên.
Giản Ý Chi đứng thẳng người một cái lắc lắc đồ ăn trong tay, từ bỏ ý định lau tay, nghiêng nhìn Phó An Nhiên: "An Nhiên, giúp tôi tiếp điện thoại một chút. Chuyện không gấp thì nói tối nay tìm tôi sau."
“Vâng, được.” Phó An Nhiên bước tới, lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn chữ “Kỳ Duyệt” hiển thị trên đó rồi tiếp điện thoại.
"Uy?"
Người đối diện không trả lời ngay, thật lâu sau mới có tiếng cười khẽ truyền đến: "Cô là bạn gái của Ý Chi sao?"
Phó An Nhiên bất giác ngước mắt lên liếc nhìn Giản Ý Chi, trên mặt đột nhiên tăng nhiệt độ, nhanh chóng phủ nhận: "Không phải, chị ấy đang bận, chị có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, hiện tại cậu ấy có việc vậy tôi không quấy rầy. Tối nay tôi lại tìm cậu ấy, cám ơn."
Nói xong liền cúp máy, để lại Phó An Nhiên vẫn còn đang loạn nhịp.
"Ai gọi vậy? Nói cái gì?" Giản Ý Chi bỏ cải ngọt vào một cái rổ nhựa, vừa hỏi vừa rửa cà tím.
Phó An Nhiên vội vàng lấy lại tinh thần, "A ... người gọi là Kỳ Duyệt."
Tay Giản Ý Chi dừng một chút, mắt có chút nheo lại, "Sau đó thì sao?"
“Đầu tiên chị ấy hỏi em có phải là bạn gái của chị không, sau đó chị ấy nói sẽ gọi cho chị sau, nói xong liền cúp máy.” Phó An Nhiên cúi đầu, nhét điện thoại vào túi Giản Ý Chi, vì bốn chữ trong lời nói của Kỳ Duyệt mà nhiệt độ trên mặt cô vẫn chưa rút đi.
Giản Ý Chi tắt nước, mỉm cười với Phó An Nhiên, "Tôi rửa xong rồi, khẳng định đều rửa sạch, tới phiên em."
“Được, học tỷ ra ngoài đi, cứ giao nơi này cho em, lát nữa liền có món ngon.” Phó An Nhiên nhẹ nhàng nói, sau khi nhìn thấy Giản Ý Chi không chút để ý nàng liền nén xuống tia thất vọng.
Giản Ý Chi lùi mấy bước, nhìn Phó An Nhiên đều đâu vào đấy bắt đầu bận rộn, nàng không định gọi lại cho Kỳ Duyệt, nhưng lo lắng vừa rồi bị hiểu lầm, nàng cau mày nhìn Phó An Nhiên.
Loại hiểu lầm này có cần phải giải thích không? Giải thích Kỳ Duyệt bởi vì không nghe thanh âm của mình nên mới đoán mò, miễn không cho hiểu lầm sâu hơn. Nhưng Phó An Nhiên giống như không để ý lắm, nếu như nàng nhắc đến thì có làm giữa hai người mất tự nhiên không? Khó có được một người bạn như vậy, nếu có khúc mắc gì cũng thật đáng tiếc.
Vẫn là không nhắc tới đi, Giản Ý Chi rốt cuộc cũng giãn lông mày, hai tay lại nắm lấy túi quần, giống như bộ dạng rối rít trước khi rửa rau.
Cách trình bày cùng chất lượng của cơm tối rất tốt, ít nhất là cái miệng kén ăn của Giản Ý Chi cảm thấy như vậy, có một điều khá tiếc là hiện tại nàng mới phát hiện Phó An Nhiên có kỹ năng này. Nếu nàng biết sớm hơn một chút, như vậy sẽ được thưởng thức sớm hơn ...
Sau bữa ăn, Giản Ý Chi đưa Phó An Nhiên trở về, thuận tiện tản bộ.
Hai người đi thang máy xuống lầu, Giản Ý Chi không quay đầu lại, nhìn cô gái bên cạnh phản chiếu qua cửa thang máy, mặt mày mang ý cười: "An Nhiên, đồ ăn tối nay rất ngon, cám ơn em."
"Chị thích là tốt rồi. Em còn sợ lần đầu nấu ăn ở nhà chị sẽ không ngon, để chị chê cười." Phó An Nhiên nhướng mày, lộ ra một chút vui mừng.
“Đối với tôi, một người ngoài miễn cưỡng nấu nước lẩu, xào rau, nấu cơm cũng không biết nấu nướng gì cả, như vậy em nấu thực sự rất ngon.” Giản Ý Chi không che giấu lĩnh vực nấu ăn trống rỗng của mình.
“Vâng…” Phó An Nhiên đột nhiên mỉm cười quay đầu nhìn nàng, “Vậy chị thừa nhận với em nếu chị sống một mình, chị sẽ không thể nuôi nổi bản thân sao?"
“Đúng vậy, hoặc là ăn thức ăn bên ngoài, hoặc là tìm đối tượng có thể nấu cơm.” Giản Ý Chi chớp mắt mấy cái, bắt đầu tưởng tượng: “Đương nhiên tôi không để đối tượng một mực nấu cơm cho tôi, còn có thể dạy tôi nấu a. Nhưng tôi học được cũng sẽ mất khá nhiều thời gian ...
Phó An Nhiên ngẩn người một lúc, chưa kịp biết trả lời như thế nào thì Giản Ý Chi khẽ lên tiếng, quay đầu nhìn cô: "Giống như em, ở chung có thể hòa thuận dạy tôi nấu ăn, ừm ... "
Nàng nói xong liền cảm thấy không thích hợp. Quan hệ giữa hai người vì ba mẹ hai bên mà từ trước đến nay có chút mập mờ, nhưng hiện tại có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
"Cái kia, An Nhiên, tôi không phải ý tứ kia, tôi chỉ cảm thấy em rất tốt, hơn nữa càng phù hợp với kiểu đối tượng mà tôi vừa nói ... Aiz, không phải ..." Giản Ý Chi suýt chút nữa đã tự bắn vào đùi, kiểu người mà nàng vừa nói không phải là muốn đối tượng yêu đương sao?
Lúc đầu, tim Phó An Nhiên như nổi trống, nhưng thấy Giản Ý Chi luống cuống cố gắng giải thích, cô lại cảm thấy mềm lòng. Không đành lòng để nàng giải thích như vậy, cho nên cô khoác tay nàng nói: "Em biết học tỷ là đang khen em, em hiểu..."
“Em hiểu là tốt rồi, tôi sợ em hiểu lầm, tôi không có ý gì khác.” Giản Ý Chi cười nhẹ thở ra, vừa rồi nàng cảm thấy tim mình đập dồn dập, đều do ba mẹ loạn kéo hồng tuyến, nếu không cẩn thận sợ sẽ nói sai cái gì.
Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài, Giản Ý Chi đưa Phó An Nhiên ra khỏi hành lang.
Đứng dưới ngọn đèn đường, Giản Ý Chi chắp tay sau lưng, mặt mày nhu hòa nhẹ giọng dặn dò: "Em trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp lại."
Cảnh tượng này có chút quen thuộc, rất lâu trước đây Giản Ý Chi cũng đưa cô xuống lầu như vậy, chỉ là khi đó Giản Ý Chi không gần gũi như hôm nay. Khi đó, Giản Ý Chi nhìn