Vừa sống chung với Ôn Khinh Hàn không lâu, bữa tiệc chia tay mà Phương Cảnh nói trước đó đã đến.
Thời Thanh Thu tạm thời phải về nhà thay quần áo, trong bữa tiệc cụng ly nâng chén, người tới ta đi, quên cả trời đất.
Là trợ lý của Thời Thanh Thu, Dương Hiểu vẫn đang làm công việc trước đây, thấy trên bàn ngày càng có nhiều chai rượu rỗng, thừa dịp không ai chú ý tới liền vội vàng chuồn ra ngoài hành lang gọi Ôn Khinh Hàn.
Lúc này Ôn Khinh Hàn đã một mình ăn tối xong, đang ở thư phòng tìm kiếm tư liệu, điện thoại vang lên, cô liếc mắt nhìn rồi nhấc máy: "A Hiểu, làm sao vậy? Thanh Thu có chuyện gì sao?"
Cô nghe thấy bên Dương Hiểu có chút ồn ào, thanh âm cũng coi như rõ ràng: "Khối băng tỷ, Thời tỷ nói nếu em thấy chị ấy uống nhiều quá, liền gọi cho chị, kêu chị đến đón. Bây giờ chị ấy uống không ít, chị mau tới đây đi."
Ôn Khinh Hàn cau mày hỏi: "Được, tôi biết rồi, hiện tại hai người có thể đi chưa?"
"Đương nhiên là có thể, Thời tỷ đã nói trước với Phương tổng là tối nay chị ấy phải cùng chị về nhà ba mẹ. Một hồi em vào nói cho mọi người biết chị đã tới, Thời tỷ liền có thể thoát thân a."
Ôn Khinh Hàn cười nhẹ đáp: "Vậy tôi liền đi qua."
Ôn Khinh Hàn cúp máy liền cất điện thoại, xắn tay áo xuống, đi tới bàn cầm chìa khóa xe, tắt đèn, đóng cửa rời đi.
Theo định vị Thời Thanh Thu gửi cho cô trước bữa tiệc, hơn nửa tiếng sau cô mới đến cửa khách sạn. Lúc này, Thời Thanh Thu đã thuận lợi thoát thân, chỉ là đêm nay uống khá nhiều rượu, nàng cảm thấy bước chân của mình đã bắt đầu loạng choạng.
Dương Hiểu dìu Thời Thanh Thu bước ra khỏi khách sạn, hôm nay nàng mặc một chiếc áo trễ vai màu xanh nhạt, lộ ra bờ vai mịn màng trơn bóng, xương quai xanh xinh đẹp dưới cổ làm động lòng người không dời mắt được. Chiếc quần tây trắng bó sát tạo nên ưu thế hiện lên đôi chân dài của nàng đến tối đa.
Ôn Khinh Hàn từ xa nhìn thấy, vội vàng chạy tới ôm lấy Thời Thanh Thu, vừa gặp liền an tâm mềm nhũn ngã vào trong vòng tay của Ôn Khinh Hàn.
"Sao lại uống nhiều như vậy? Đêm nay có bao nhiêu người?" Ôn Khinh Hàn sờ sờ mặt nàng, lo lắng hỏi Dương Hiểu.
"Dạ, em chỉ biết có Phương tổng với Văn tỷ. Ngoài người của công ty ra, còn có lão bản của công ty khác. Mọi người đều uống rất nhiều, hiện tại còn có tranh cãi muốn đi KTV a."
Dương Hiểu nói, vỗ nhẹ vào lưng Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn cau mày nói nhỏ: "Thanh Thu, em ổn không? Chúng ta về nhà."
"Em không sao, chỉ là chóng mặt, đi đứng không tốt." Thanh âm của Thời Thanh Thu có chút yếu ớt, nhưng suy nghĩ của nàng vẫn chưa hoàn toàn bị xáo trộn.
Ôn Khinh Hàn đưa tay ôm vai nàng, vòng tay qua eo nàng nói nhỏ: "Chúng ta lên xe trước, lên xe lại ngủ tiếp, tôi đỡ em". Sau đó cô ngẩng đầu lên nói với Dương Hiểu, "A Hiểu, giúp tôi mở cửa."
"Được." Dương Hiểu đáp lại, vội vàng chạy tới mở cửa ghế phó lái, giúp Ôn Khinh Hàn nhét Thời Thanh Thu vào trong.
Đóng cửa lại, Ôn Khinh Hàn nói: "Em cũng lên xe đi, tôi đưa em về trước. Con gái ở bên ngoài trễ thế này sẽ không an toàn."
Dương Hiểu vốn định rời đi, như thường lệ bắt taxi về nhà, bây giờ Ôn Khinh Hàn nhắc tới chuyện này, cô có chút do dự, nhưng nghĩ đến phong cách hành sự của Ôn Khinh Hàn, cô liền vui vẻ đáp lại: "Được, vậy thì phiền Khối Băng tỷ rồi."
Thời Thanh Thu lúc này rất chóng mặt, trong xe bật điều hòa, bên cạnh còn có khí tức của Ôn Khinh Hàn, nàng ngủ một giấc thật thoải mái.
Sau khi lên xe, Ôn Khinh Hàn thắt dây an toàn cho Thời Thanh Thu, sờ lên mặt nàng, sau đó cúi người hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói: "Ngủ một giấc đi, chúng ta về nhà ngay."
Dương Hiểu suýt chút nữa phải lấy tay che mắt, không khỏi liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy lão bản của mình thật nhu nhược. Khối Băng tỷ tuy rất dịu dàng nhưng lại có chút giống một người vợ nghiêm khắc. Vậy hai người họ ở nhà, là ai lợi hại hơn ai a?
Đang suy nghĩ, Ôn Khinh Hàn xoay người hỏi cô ở đâu, cô nhanh chóng trả lời, sau đó xe khởi động, cô ngoan ngoãn ở phía sau không nói lời nào. Cô cùng Khối Băng tỷ thực sự không có gì để nói.
Hai mươi phút sau, Ôn Khinh Hàn dừng ở cổng tiểu khu nhà Dương Hiểu, Dương Hiểu mỉm cười chào tạm biệt: "Khối Băng tỷ, vậy em về nhà đây, lần sau gặp lại."
Ôn Khinh Hàn bật đèn đọc sách trong xe, xoay người ngăn cô lại: "Chờ chút."
"A?"
Ôn Khinh Hàn liếc nhìn Thời Thanh Thu đang ngủ, vẻ mặt lạnh lùng như cũ dưới ánh đèn lại có phần nhu hòa, "Tôi muốn làm phiền em một chuyện, có thể nghe tôi nói vài câu không?"
"A, không thành vấn đề, chị nói đi." Mặc dù Dương Hiểu không hiểu những người như Ôn Khinh Hàn có gì có thể làm phiền chính mình, nhưng trực giác nói cho cô biết chuyện này hẳn liên quan đến Thời Thanh Thu.
"Là có liên quan đến Thanh Thu." Ôn Khinh Hàn chân thành nhìn Dương Hiểu, "Sau này nhất định sẽ có những buổi xã giao như thế này. Tôi cũng biết em sẽ luôn ở bên cạnh em ấy, nhưng khó tránh khỏi có thời điểm em ấy quên bàn giao cho em. Cho nên, làm phiền em, về sau thấy tình trạng của em ấy không đúng, em không cần chờ em ấy bàn giao, lập tức gọi cho tôi, mặc kệ lúc nào tôi đều có thể tới."
"Ách..." Dương Hiểu chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay che miệng, chớp chớp mắt, cảm giác tim mình vì Khối Băng này mà đập rộn lên.
Cô làm sao có thể đối với vợ của lão bản mà tim đập rộn lên như vậy? Có thể là một màn này quá khó nói nên lời.
Thấy Dương Hiểu nháy mắt trợn to hai mắt không nói gì, Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một chút, khóe môi cười nói: "Em yên tâm, Thanh Thu sẽ không trách em, lương của em cũng chỉ có thể tăng chứ không bị trừ đi. Nếu sau này em cần tôi giúp đỡ, em có thể trực tiếp nói với tôi."
Cám dỗ này tựa như quá lớn, hắc mã trong thế giới pháp luật cho cô một cái hẹn vô thời hạn sao?
"Không cần, không cần..." Dương Hiểu vội vàng xua tay, trên mặt ửng hồng bị ánh đèn mờ ảo che lấp, vội vàng đáp ứng: "Không cần như vậy, cái kia, Thời tỷ đối với em rất tốt, em khẳng định loại chuyện này sẽ không hàm hồ. Chị yên tâm đi, yên tâm..."
Dương Hiểu khẩn trương đến nói năng lộn xộn, Ôn Khinh Hàn hiểu ý, nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi, vậy cám ơn em."
"Vậy em về nhà, tạm biệt Khối Băng tỷ!" Dương Hiểu sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng, lập tức mở cửa xe đóng lại một tiếng "rầm" rồi bỏ chạy.
Đưa Dương Hiểu về nhà, Ôn Khinh Hàn lái xe về nhà mình. Thời Thanh Thu ngủ rất sâu, cho dù động tĩnh của Dương Hiểu không nhỏ, nàng cũng chưa từng tỉnh dậy.
Đỗ xe vào ga ra, Ôn Khinh Hàn xuống xe đi tới bên cạnh mở cửa ghế phó lái, tháo dây an toàn cho Thời Thanh Thu, vỗ nhẹ vào mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Thanh Thu, chúng ta về nhà trước, về nhà lại ngủ tiếp."
Thời Thanh Thu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dựa vào người của Ôn Khinh Hàn, hai tay cố gắng bắt lấy Ôn Khinh Hàn, nhưng không thể bắt được. Không phải là không có khí lực, mà là không có cách nào tỉnh táo.
"Ừm ...về nhà..." Thanh âm của nàng mơ hồ, mang theo hơi rượu.
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ nếu phải đi xa như vậy mà phải đi thang máy, trạng thái của Thời Thanh Thu có lẽ khó thuận lợi về nhà.
Tâm niệm vừa động, cô lại vỗ nhẹ vào mặt Thời Thanh Thu, hỏi: "Tôi cõng em về nhà được không?"
Thời Thanh Thu mở to mắt, không khỏi cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng ấn tượng với ánh mắt kia, vòng tay qua cổ Ôn