☆ Mộc Dịch Phỉ
Mấy ngày nay vô luận Linh Chu Kỳ Dương gặp ai hay bàn bạc gì cũng đều không kiêng kị sự tồn tại của ta, dường như chắc chắn ta mãi mãi cũng không thể nào chạy trốn khỏi nàng, sẽ cầm tù ta trong lòng nàng cho đến chết. Vì thế, mặc dù Linh Chu trang chủ Linh Chu Dịch Phong từng tức giận không biết bao lần, nhưng nàng vẫn làm theo ý mình. Đôi khi Linh Chu Kỳ Dương có việc phải ra ngoài, ta mới có thể được Linh Chu tẩu đưa về mật thất.
Cũng vì vậy mà ta mới biết được, cái Linh Chu Kỳ Dương muốn không chỉ là Mộc Dịch sơn trang, nàng muốn chiếm đoạt cả tam đại gia trang, độc lĩnh thiên hạ. Có lẽ, việc này không phải là việc nàng muốn, mà là nàng bắt buộc phải làm. Nghe nói Linh Chu Kỳ Dương khi còn bé đã được Linh Chu Dịch Phong đính hôn ước cùng Nhạc Dương Hiên nữ nhi của Nhạc Dương trang chủ. Nói đến đây, Linh Chu Dịch Phong làm như vậy là để tuyệt đường lui của Linh Chu Kỳ Dương, bức nàng trước lúc thành hôn phải hủy diệt Nhạc Dương sơn trang.
Có kỳ nữ tất có kỳ phụ[1], luận nhẫn tâm, phụ tử bọn họ quả nhiên là kẻ tám lạng người nửa cân.
Gương đồng phản chiếu dung nhan không còn sức sống của ta, Linh Chu Kỳ Dương đang thích thú họa mi cho ta, gương mặt chăm chú mà ôn nhu của nàng làm tim ta đập loạn, sự dịu dàng tình tứ giữa đôi mắt kia dường như là từ đáy lòng nàng chảy xuôi ra, sự thâm độc bất định lãnh khốc điên cuồng thường ngày dường như biến mất không còn bóng dáng. Không hiểu sao ta lại có cảm giác, Linh Chu Kỳ Dương như vậy mới là con người thật vốn có của nàng. Nếu như cuộc đời của Linh Chu Kỳ Dương không xảy ra màn dối trá kia, có lẽ nàng sẽ là một nữ tử ôn nhu động lòng người, thậm chí so với Linh Chu Tử Kỳ còn chói lòa rực rỡ hơn. Đau lòng thì có thể dùng nước mắt để giải tỏa tâm tình, khiến người trìu mến; mệt mỏi thì có thể nép vào lòng ái nhân, tìm chỗ dựa; vui vẻ thì có thể lê oa nhẹ cười, thải y huyễn vũ[2]. Vô luận là như thế nào, chí ít cũng sẽ không giống như ngày hôm nay, hai tay dính đầy máu tươi, làm những việc tán tận lương tâm.
Nàng hận phụ mẫu của nàng, hận Linh Chu sơn trang, hận võ lâm này. Hai chữ Linh Chu giống như là một lời nguyền Linh Chu Kỳ Dương vứt không xong chạy không thoát.
Linh Chu Tử Kỳ nói cho ta biết càng nhiều chuyện về nàng, tâm của ta lại càng khó chịu.
Nhưng ta hiểu rõ, ta không thể có tâm đồng cảm với nàng, ta chỉ có thể hận nàng.
Ta bất tri bất giác nhìn nàng, khi lấy lại tinh thần thì Linh Chu Kỳ Dương đã sớm kẽ mi xong, lặng im xem ta ngồi đó ngẩn người nhìn nàng. Ta liền xấu hổ dời ánh mắt đi, trong lòng