☆ Mộc Dịch Phỉ
Hôm nay Linh Chu Kỳ Dương trở về đặc biệt muộn, ta đã thiêm thiếp ngủ, mơ hồ cảm giác được có người gần kề, là hơi thở của nàng. Dường như cố ý làm ta tỉnh lại, nàng hung hăng gặm cắn, cướp đoạt không khí trong khoang miệng ta, cánh tay thô lỗ đưa vào trong áo, liên tục kích thích cơ thể ta.
Ta hiểu được tâm tình nàng hiện tại nhất định rất tệ. Có lẽ do bị nàng chiếm giữ quá lâu, hoặc có lẽ với phương thức thân thiết này ta đã quá quen thuộc, ta dần dần có thể cảm nhận được tâm tình của nàng qua những động tác cùng những lúc hôn sâu. Bất lực, bi thương, mâu thuẫn, ở sâu trong nội tâm Linh Chu Kỳ Dương chôn giấu nhiều tâm tư vô số kể, nàng luôn dùng phương thức này mà im lặng nói hết cho ta biết. Một đời kiêu hùng hủy đi thiên hạ nhị đại sơn trang, bất quá cũng chỉ là một hài tử bồi hồi đứng giữa biên giới của cô độc và đau khổ, sống trong một chiếc kén không thể phá vỡ, dùng tổn thương người khác để giãy giụa, dùng tổn thương người khác để phát tiết, thậm chí, dùng tổn thương người khác để yêu.
Đầu lưỡi ướt át dịu dàng lướt qua xương quai xanh của ta, đón lấy hàm răng nàng nhẹ nhàng gặm cắn, "Phỉ nhi, nếu như ta dùng thời gian cả đời này, liệu có thể làm cho ngươi quên đi hận thù đối với ta không?" Giọng nói của Linh Chu Kỳ Dương truyền đến, trong bóng đêm tĩnh lặng, lộ rõ nỗi cay đắng bất lực. Lồng ngực ta quặn đau, mặc kệ nàng có thể cảm thấy được hay không, ta chỉ liều mạng lắc đầu. Nàng ghé lên người ta, đem tai dán trên ngực, dường như để lắng nghe trái tim ta nói gì. Qua thật lâu, lâu đến ta cho rằng nàng đã ngủ thiếp đi thì Linh Chu Kỳ Dương mới yếu ớt nói, "Ta biết, ngươi vĩnh viễn cũng không thể quên." Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng yếu ớt rọi vào phòng, ta nhìn thấy ánh mắt của nàng lập lòe phát sáng, "Ngươi có hận Tử Kỳ không?" Bóng tối đen kịt luôn có thể gây cho người khác một loại áp lực thật nặng nề, có thể vì nguyên nhân đó ta mới có thể cảm thấy, lúc này đây nàng đang mang một loại bi thương gần như tuyệt vọng.
Chung quy ta cũng không phải là một con rối máu lạnh vô tình, ngày ngày sớm chiều ở chung, lúc nào cũng chăm sóc bảo vệ ta, ân cần tỉ mỉ, thì dù là người của kẻ thù, nhưng đối với Linh Chu Tử Kỳ ta xác thực không thể hận nàng. Nhưng tại sao Linh Chu Kỳ Dương lại hỏi ta vấn đề này, đêm nay nàng rất kỳ quái. Ta không cho nàng bất cứ câu trả lời nào, nàng cũng chỉ