"Tiểu thư sáng hảo, vú đang làm món mì mà tiểu thư thích đây." Vú Châu quay đầu lại khẽ mỉm cười cúi chào cô, mới tiếp tục công việc trên tay, ánh mắt chuyên chú nhìn cái chảo trong tay, bà cười khẽ nói: "Hôm nay tiểu thư phải ăn nhiều một chút, sau này không thể ăn nữa đâu."
Cô nhíu mày đi lại bàn kéo ghế xuống ngồi, khẽ nói: "Sau vậy vú?"
Vú Châu là người thứ tư cô quan tâm nhất sau cha mẹ và anh trai cô, giọng vú luôn ấm áp, mỉm cười hiền lành nhìn mọi người, nói chuyện rất từ tốn và rất quan tâm chăm sóc cô, rất được mọi người yêu mến, dù đã 58 tuổi nhưng vẫn ở đây chăm lo việc ăn uống của cô, không phải cô kém ăn mà cô lười ăn, vú không khác gì quản gia trong nhà dù đã có quản gia vì cô không muốn vú phải làm việc quá sức, tuổi cũng đã lớn rồi, vú chỉ cần lo bửa ăn cho cô là được rồi.
"Ha ha... Không phải tiểu thư chuyển trường sao?" Vú Châu mỉm cười nói, vừa mút mì vào dĩa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dạ?" Cô khó hiểu nhìn vú đang mút mì vào dĩa và thêm này thêm nọ vào dĩa mì. Trường Quân Đông sao? Có liên quan gì mà cô không thể về nhà chứ?
"Ừ, đó là trường nội trú, tiểu thư phải ở trong trường không thể ở bên ngoài nên hôm nay ăn nhiều một chút." Vú Châu cười hiền bưng dĩa mì ra đặt trước mặt cô nói, rồi quay trở lại bếp cầm một ly sữa tươi còn nóng hổi để kế bên cô, đứng một bên nhìn cô ăn.
"À, vú không cần lo, con có đặc quyền không nhất thiết phải ở lại trong trường, làm con tưởng chuyện gì, ưm, ngon quá, tay nghề vú lại lên rồi." Cô khẽ cười nói, tay cầm cái nĩa quấn mì lên ăn, gật đầu khen ngợi tay nghề của vú.
"Đâu thể thế được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học của tiểu thư, tiểu thư vẫn nên ở trong trường thì hơn." Vú Châu lo lắng khuyên can nhìn cô nói.
"vú đây là đang ghét bỏ con?!" Cô buông nĩa trong tay, đôi mắt to long lanh đầy hơi nước ủy khuất nhìn vú Châu.
"Nào có đâu, vú chỉ lo lắng cho con thôi, ngoan nào, vẫn nên ở trong trường đi." Vú Châu cười hiền nhẹ giọng nói, bà thương tiểu thư còn không kịp đây, sao lại có thể ghét bỏ được, bà chỉ muốn tốt cho tiểu thư của bà nên mới nói như vậy, bà muốn tương lai của tiểu thư được tốt và hoàn hảo hơn, ai mà chẳng mong muốn như vậy?
Nếu để cô biết, chắc muốn đập đầu vào gối nói vú suy nghĩ nhiều rồi, cô chỉ muốn yên tĩnh và làm đúng công việc của mình thôi à, còn trong tương lai ấy hở, thì vẫn giao cho chồng tương lai cô lo liệu thì hơn, cô lười lắm, cũng ngại phiền, như vậy thì cô còn bận hơn, cô chỉ cần làm xong việc và giúp họ sớm đi, cũng sinh một tiểu bảo bảo đáng yêu nữa à, vậy là được rồi, không cần phiền phức như vậy đâu.
"Dạ, con biết rồi." Cô ỉu xìu nói, và trở lại chiến đấu với dĩa mì của mình, rồi uống luôn cả ly sữa đầy ưng kia thì cũng đã 6h45 rồi. Cô đứng dậy mang dĩa và ly vào bếp và đi rửa tay, sau đó đi lên phòng lấy cặp và vani của mình xuống đi ra xe. Trong thời gian cô ăn sáng, vú Châu đã giúp cô dọn dẹp sẵn, chỉ cần cô ăn xong là đi liền, còn tại sao cô quay trở lại phòng á là vì cô cần lấy vài thứ mà vú Châu không biết và cũng không thể biết được.
"Chào tiểu thư, để tôi cất vani cho, cô lên xe đi ạ." Chú Phùng cúi đầu chào cô, mỉm cười nói. Chú Phùng là tài xế riêng của cô, chú ấy rất hiền từ và luôn mỉm cười dù làm gì gặp chuyện gì, là một người khá kiên nhẫn.
"Vâng ạ." Cô khẽ mỉm cười gật đầu tự mở cửa xe đi lên, giao vani lại cho chú Phùng, còn chiếc balo (cặp) thì cô vẫn đeo trên vai. Chú Phùng