Cô vừa đi đến giữa phòng, đôi mắt sắc lạnh quét một vòng xung quanh rồi dừng một cái tủ đồ, đôi mắt lóe lên một tia sáng không rõ đứng ở đó.
Một tay kéo vali vừa nhanh chân đi vào trong, vừa tới nơi Tiêu Vĩ thấy Linh Âm đứng ở giữa phòng không nói không động, làm anh lo lắm vô cùng, liền để vali qua một bên đi lại, nói:
"Linh Âm, em cảm thấy thế nào?"
"Không sao, chỉ là..."
............
"Hội trưởng, phó hội trưởng, không ổn!" Một chàng trai chạy nhanh vào quên cả rõ cửa, mặt đỏ bừng, gấp gáp nói.
"Có chuyện gì sao?" Một giọng nói ôn hòa như gió xuân hỏi.
"Phó hội trưởng, có hội viên báo bên ký túc xá nữ có dao động âm khí rất mạnh gần giống như oán khí, rất kì lạ." Chàng trai lo lắng nói.
"A, làm sao có thể chứ?" Giọng nói ôn hòa vang lên mang theo sự nghi ngờ: "Rõ ràng trước đây đã nhiều lần phái người đi điều tra cũng không có kết quả mà?"
"Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng lần hơi nguy, vả lại giờ này chưa tới trưa mà xuất hiện thì..." Chàng trai đang lo thì bị cắt ngang bởi giọng thanh lãnh không điểm gợn sóng:
"Đi qua đó." Rồi người đó cũng đi ra ngoài không thèm liếc nhìn hai người đang ngẩn ngơ.
"A, Dã Tĩnh Nghiêm, đợi mình với!" Thấy cánh cửa đang dần khép lại, thì chàng trai có giọng nói ôn hòa mới bừng tỉnh vội vàng hô lên, tay thì quơ lên bàn lấy gì đó liền cất bước chạy theo cũng không quên lôi theo chàng trai kia đang trong trạng thái hóa đá tới khi bị kéo đi mới hoàn hồn, tay phải không tự chủ mà xoa lên tay còn lại, rùng mình một cái, thật lạnh mà.
......
"Hội trưởng, bên khu vực kí túc xá học sinh nữ có dao động." Một giọng nói nghiêm túc vang lên trong căn phòng trắng tinh khôi, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào người ngồi sau bàn gỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"À, không phải có hội học sinh rồi sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên như không có chuyện gì, đôi mắt chăm chú nhìn vào xấp hồ sơ.
"Nhưng dòng khí tức này rất kì lạ?" Chàng trai đó nhíu mày nói.
"Ai thông báo?" Giọng nói đó vẫn bình thản như trước.
"Một siêu linh...." Chưa nói xong đã bị cắt đứt.
"Vậy đi thôi Liêm Mặc." Chàng trai ngồi sau bàn đứng lên đi ra ngoài, chàng trai mặt nghiêm túc cũng đi theo sau.
.....
"Chỉ là sao?" Tiêu Vĩ sốt ruột hỏi.
"...Hơi lạnh." Cô nhếch môi lên, đôi mắt khẽ liếc qua cái tủ nào đó.
"A..." Tiêu Vĩ hơi kinh ngạc, sau đó anh vỗ vào đầu cái bốp, sau anh có thể quên những nơi bị nhiễm ma khí (gồm âm khí, oán khí, quỷ khí) đều âm u lạnh lẽo cơ chứ, em ấy không lạnh mới lạ, mà em ấy lại là người thường không phải thông linh sư... (Thống nhất Tiêu Vĩ xưng hô với Linh Âm là em ấy hay em đi, nó hay gì đó đều lượt bỏ hết!)
"Linh Âm, hay em qua ở chung với anh đi..." Tiêu Vĩ dừng lại nhìn xung quanh phòng, ngập ngừng nói: "Nơi này quá âm u rồi."
"Hử?" Cô khẽ nhìn Tiêu Vĩ, sau người anh quý mến của mình tốt đột xuất nhở?
"Nơi này anh thấy không ổn, vả lại em là em gái anh, ở chung có sau đâu, hồi nhỏ còn ăn chung ngủ chung mà." Tiêu Vĩ nghiêm túc nói hơi vô tội nhìn cô.
"Tại sao không ổn vậy, anh trai yêu quý của em?" Cô nhướng mi cười khẽ nói.
"Khụ khụ... Nơi này đã được điều tra nhiều lần nhưng không có kết quả, mà người ở đây luôn suy yếu, mất tinh thần, anh sợ..." Ực anh nuốt một ngụm nước bọt, hơi lo lắng nhìn cô, nhưng anh chưa nói xong đã bị cô ngắt lời:
"Tiêu Vĩ, đừng tưởng em ngu ngốc, từ lúc em nhận bài khảo hạch thì em biết trường này là trường gì, có nhiệm vụ gì, đặt biệt là hội học sinh sinh viên các anh, nếu có gì không ổn thì anh giải quyết đi, đừng quên anh là phó hội trưởng sinh viên, cũng nhắc lại lần nữa, em có thể vào trường này không chỉ dựa vào điểm thi mà còn thực lực nếu không em sao có thể xếp vào 12S chứ!?" Cô lạnh lùng nhìn anh nói như gió mùa đông vậy.
"Em... Em là... là thông linh sư???" Tiêu Vĩ há hốc mồm không tin chỉ vào cô, không thể nào, dù bị tách ra gần lăm năm nhưng sao anh không biết em ấy là thông linh sư chứ, dù gì từ nhỏ tới lớp 7 thì hai anh em vẫn học chung trường mà, nhưng tại sao anh không biết gì cả? Hay năng lực của em ấy kích phát trễ? Đúng vậy, chắc chắn là vậy! Nếu không làm sao anh không biết chứ và nhà trường không phát hiện? (Năm lên cấp ba Tiêu Vĩ được nhận giấy nhập học tuyển thẳng vào trường Quân Đông.)
"Phải, là siêu linh." Cô hít nhẹ một hơi, nói tiếp: "Quả là một oán linh thú vị!"
"Cái gì? Oán linh? Cấp mấy?" Tiêu Vĩ kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, sau đó là hàng loạt cậu hỏi tuôn trào ra.
"Oán linh cấp 2 ở ngưỡng cửa cấp 3, nhưng điều kì lạ là oán linh này không muốn hại người nhưng vô tình hại những người ở trong phòng này, vì oán khí quá mạnh, kích thích đến thần kinh người ở, đặc biệt là buổi tối oán khí mạnh nhất, làm cho người ở gặp ác mộng mà bản thân họ không muốn thấy nhất, bởi vậy những người ở đây luôn suy yếu, mất tinh thần, mặt mày xanh xao, đúng là kì lạ, oán linh lại không muốn hại người, chỉ vô tình gián tiếp hại, chỉ vì họ là người vô tội? Oán hận nhất là người hại mình?" Cô lạnh lùng nhìn anh, rồi lạnh lùng nói một hơi cũng giải thích luôn lý do mọi người ở đây luôn gầy yếu xanh xao không sức lực.
"Vậy à? Hơi rắc rối rồi!" Sau khi anh biết rõ nguyên do thì anh nghiêm túc suy nghĩ cũng nhận rõ một điều, em ấy rất mạnh, là một trong những siêu linh cường đại mà anh từng gặp, chỉ nhờ vào sự cảm nhận mà phân tích được thì anh đã nhận rõ điều đó nhưng muốn giải quyết oán linh này hơi khó với anh, bởi vì anh mới chi là Hoàng Chiến Linh cấp 4 mà thôi, ít nhất cũng phải là Hoàng Chiến Linh cấp 5 và một Hoàng Phụ Linh cấp 4 trợ giúp, đừng nghĩ chỉ kém nhau 1 cấp là dễ dành đối phó mà nó còn thể hiện sức mạnh, kinh nghiệm và khả năng chiến đấu của mình, dù chỉ 1 cấp nhưng cũng là một trời một vực, có thể xem khả năng của mình có thể cầm cự bao lâu trước khi bị đánh bại.
"Chậc, em nghĩ không cần đánh đâu, có làm dưỡng linh* đấy!" Giống như cô chìm vào trầm tư, khẽ nói, nhưng ánh sáng trong mắt vẫn không giảm Đi nữa phần.
*Giống như thuần thú vậy, dùng cách nào cũng được để cho các âm linh, oán linh, quỷ linh thuần phụ và trở thành một người người cộng tác trợ giúp trong chiến đấu.
"Hả?" Tiêu Vĩ hơi ngơ ngác nhìn cô. Dưỡng linh? Đùa à? Dù biết có thể thuần phục oán linh nhưng bọn chúng rất cố chấp, không cẩn thận là cùng đồng vu quy tận* đấy! Nhưng em ấy đã nói được thì chắc là được! Dù không được, anh cũng liều cái mạng già này cho bằng được!!
*Cùng chết á. Khụ khụ... Bạn Tiêu Vĩ là muội khống a, cực kì yêu thương em gái tuyệt đối cũng cực kì tin tưởng qua câu trên *chỉ phía trên*
"Nhưng em khó hiểu là, bây giờ chỉ hơn 10 giờ tí thôi mà đã xuất hiện thì rất lạ." Cô khẽ nhíu mày nói.
"Chắc là sắp thăng cấp nên mất khống chế?" Tiêu Vĩ hơi nghĩ nói, nhưng cũng nhắm mắt mặc kệ: "Mặc kệ, nếu đã biết nguyên nhân và cách giải quyết thì hành động thôi!"
Nói xong thì Tiêu Vĩ chấp hai tay lại, vận chuyển linh lực kêu gọi Lam Vân kiếm xuất hiện, Tiêu Vĩ bắt lấy Lam Vân kiếm đứng mặt cô vì anh không biết em ấy có khả năng chiến đấu không.
Cô thấy vậy, lập tự vẽ một đừng lên không, theo từng nét vẽ mà cái tủ phát ra tiếng kêu thống khổ.
Một luồng khói đen bay ra, dần dần hình thành một bóng dáng mơ hồ nhưng cũng đủ nhận ra đó là một cô gái. Tại sao nó mơ hồ à? Bởi vì tay chân đứt lìa ra từng khúc máu chảy đầm đìa nhưng không rớt xuống sàn, ruột gan phèo phổi cũng rơi ra treo lủng lẳng ở ngoài, móng tay dài đỏ tươi, tóc dài bù xù che khuất khuôn mặt, dù bộ quần áo trên người bị xẻ từng mảnh nhưng không khó nhận ra đó là đồng phục nữ sinh.
"Ô ô ô... Ta đau quá, lạnh quá... Ô ô ô... Cái người đến sủi ấm cho ta đi..." Một tiếng khóc ai oán vang vọng khắp phòng.
Cả người Tiêu Vĩ căng cứng lên, có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Cô thì trợn trắng mắt mắt lên, giọng nói buồn thiểu buồn thiêu nói: "Tạo hình xấu quá, muốn cho người sợ thì ít nhất cũng phải..." Tầm mắt cô quét lên quét xuống nữ quỷ, chậc chậc nói: "... cũng để tay chân bay múa loạn xạ, một tay cầm quả tim đang đập thình thịch, một tay cầm ruột quơ quơ, tóc dài thả dài dưới đất, mắt lòi ra, hay bị lột da gì ấy, khoé miệng ào ào chảy máu có phải hay hơi không? Không phải hù doạ người ta được sao?"
Tiêu Vĩ đứng trước xuất hiện ba gạch đen nghe cô, nhưng quan sát lại thì quả thật theo em ấy nói không quá đáng sợ còn có chút xấu xí, chỉ có thể nói thẩm mỹ nữ quỷ này quá kém!
Nếu có thể nhìn xuyên qua mái tóc bù xù kia sẽ thấy khoé miệng nữ quỷ giật giật, thầm nghĩ, kẻ này là tên biến thái nào hả? Dám phê bình cô? Mang bộ dáng này ra ngoài có thể doạ một đám người nhá! Mà dám chê ngược che xuôi thế kia? Nhưng mà theo lời nói của cô ta, quả thật bộ dáng này không có bao nhiêu tác dụng với họ, hay là đổi bộ dánh theo lời cô ta nối? Nữ quỷ bắt đầu hoang mang nghĩ.
"Anh còn đừng trời chồng như vậy làm gì? Giải quyết nhanh lên rồi đi nghỉ một chút coi!" Cô bất mãn nói.
Nghe thấy