Lâm Nghiên Hy.
Đáy mắt ẩn hiện tia dao động của anh nhìn chằm chằm vào cô không chớp.
Qua một lúc vẫn không nhận được câu trả lời, đoán được Kiều Lục Nghị muốn che giấu chuyện anh và Thư Lê, Lâm Nghiên Hy có chút thất vọng, vẫn gượng cười chuyển hướng vấn đề.
"Em nghe bà Hai nói, ngày nào cũng tìm bà dặn nấu đồ bổ cho em? Anh định tẩm bổ em đến mức nào đây?"
Kiều Lục Nghị nở nụ cười nhẹ nhõm, không ngần ngại hùa theo: "Em ốm như vậy, phải bồi bổ tròn lên một chút ôm mới sướng tay."
Biểu cảm Lâm Nghiên Hy lập tức đanh lại, giọng nói mang theo sự truy sát: "Ý anh...!bây giờ ôm em không sướng tay, muốn ôm người khác sướng tay hơn?"
"Không ph..."
Không để ý đến giọng điệu gấp gáp muốn giải thích của Kiều Lục Nghị, Lâm Nghiên Hy từ tốn ngắt lời: "Em hiểu rồi, vậy từ giờ anh muốn ôm ai thì ôm, đừng có ôm em nữa."
Vừa dứt lời, Lâm Nghiên Hy liền đứng dậy, Kiều Lục Nghị khó tránh được hốt hoảng trong lòng, vừa chạm vào tay cô đã bị gạt ra.
"Hy Hy..."
Trong giọng nói của Kiều Lục Nghị lộ rõ sự lo lắng, Lâm Nghiên Hy vờ như không hiểu, nhẹ nhàng đe dọa: "Em giận thật đấy."
Kiều Lục Nghị: "..." Cái miệng hại cái thân.
Đã là mười hai giờ đêm, A Lãng ngáp ngắn ngáp dài, ngồi nghiêng ngửa trên sofa.
Hàn Mạt ngồi bên cạnh, trên tay cầm điện thoại đang mở loa ngoài.
Hơn ba tiếng trôi qua, cuộc họp khẩn cấp bàn cách dỗ giận Lâm Nghiên Hy chưa được kết thúc.
A Lãng đờ đẫn lắc đầu, cuối cùng cũng không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Lâm Nghiên Hy cầu cứu.
Đang không ngủ được vì Kiều Lục Nghị ra khỏi phòng vẫn chưa trở lại, điện thoại Lâm Nghiên Hy bỗng phát ra thông báo mới, cô lọ mọ mở lên.
Theo thói quen và vị trí hiển thị cố định của điện thoại, Lâm Nghiên Hy dễ dàng mở được tin nhắn, nhấn linh tinh cũng phát được tin nhắn thoại A Lãng gửi đến.
Tiếng thở dài đến tận ba, bốn giây của A Lãng truyền tới: [Nghiên Hy à, em đừng giận ông chủ nữa, em giận anh ấy, anh ấy lại chém giận lên anh với Hàn Mạt đây này…]
Lâm Nghiên Hy thở ra bất đắc dĩ, cẩn thận leo xuống giường, theo lối quen ra khỏi phòng, lên tiếng gọi: "Nghị!"
Kiều Lục Nghị đang ngồi ở bậc cầu thang, vừa nghe tiếng Lâm Nghiên Hy gọi liền đứng bật dậy, nhanh chân bước đến chỗ cô.
Phía bên kia, Hàn Mạt và A Lãng sau khi nghe giọng Lâm Nghiên Hy trong điện thoại, tiếp theo không cần đoán cũng biết được Kiều Lục Nghị ngắt ngang cuộc gọi.
Hai người được giải thoát, sung sướng trở về phòng đi ngủ.
"Bạn nhỏ Hy Hy, em hết giận anh rồi phải không?"
Kiều Lục Nghị ôm cổ Lâm Nghiên Hy, mặc cho cô không thấy vẫn bày ra dáng vẻ ân hận tuyệt đối.
Lâm Nghiên Hy mỉm cười, vờ trêu anh: "Em không giận anh, chỉ là không cho anh ôm."
"Bạn nhỏ Hy