Sau sự kiện tìm người thân rầm rộ của Annie, phim cô ta ra mắt liền được chú ý hơn mong đợi.
Nhưng từ thời điểm đó đến nay đã hơn một tháng, kế hoạch quảng bá phim cũng kết thúc, người thân thất lạc cũng chẳng tìm được.
Việc Annie công khai tìm người thân vốn không khiến Kiều Lục Nghị để tâm nhiều, bởi hơn ai hết, anh đã sớm biết chính xác đầu dây mối nhợ về mối liên hệ máu mủ kia là ai.
Thứ Kiều Lục Nghị quan tâm là đôi mắt của Lâm Nghiên Hy, sau đêm bị nhức đó tình trạng của cô lặp lại nhiều hơn, bác sĩ điều trị cũng nói rằng là dấu hiệu tốt khi việc châm cứu có tác động.
Nhưng đã hai tháng trôi qua từ ngày bắt đầu châm cứu, việc điều trị luôn đầy đủ, nhưng mãi Lâm Nghiên Hy vẫn không nhìn thấy lại, chỉ là thỉnh thoảng bỗng thấy có hơi mờ mờ, tuyệt nhiên không thấy được ánh sáng.
Như thường lệ, Kiều Lục Nghị luôn ở cạnh Lâm Nghiên Hy vào những buổi châm cứu.
Hôm nay vừa kết thúc, anh đã nóng lòng hỏi bác sĩ đang thu dọn đồ đạc: "Tại sao lâu như vậy vẫn chưa thấy tiến triển."
Vị bác sĩ dừng độc tác, khẽ thở dài một hơi, không nhanh không chậm đáp: "Vốn dĩ thời gian hồi phục sẽ nhanh hơn, nhưng dường như tinh thần của thiếu phu nhân không thoải mái, có thể là chịu áp lực nên mắt mãi không có lay chuyển."
Vừa nghe nói đến vấn đề này, Kiều Lục Nghị liền xoay đầu nhìn Lâm Nghiên Hy, quả nhiên sắc mặt cô không ổn, như thể đang chột dạ vì bị bắt trúng tim đen.
Thu dọn đồ xong, trước khi ra về vị bác sĩ còn nghiêm túc góp ý: "Bất kỳ căn bệnh nào cũng vậy, chữa trị là một phần, phần còn lại phải phụ thuộc vào tinh thần của bệnh nhân, càng lạc quan tích cực thì việc chữa trị mới mau sớm có kết quả tốt."
Sau khi bác sĩ ra về, bầu không khí bỗng nhiên chìm trong yên lặng, Lâm Nghiên Hy dường như cảm nhận được luồng sát khí dày đặc từ Kiều Lục Nghị tỏa ra.
Cô đương nhiên sợ, sợ tâm tư của mình bị anh nhìn thấu.
Kiều Lục Nghị đưa mắt quan sát biểu hiện của Lâm Nghiên Hy, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi: "Em áp lực vì biết sau khi mắt sáng sẽ phải công khai là vợ anh, phải sinh con cho anh, phải chịu trách nhiệm của một người phụ nữ cho gia đình? Hay vì việc anh không cho em trở lại khu huấn luyện khiến tâm tình em không tốt?"
Tông giọng Kiều Lục Nghị vừa đủ nghe, trong lời nhẹ nhàng lại mang theo sự chất vấn.
Lâm Nghiên Hy càng nhận được tình cảm của anh, gánh nặng trong lòng cô lại nặng thêm một bậc.
Cứ cho là Lâm Nghiên Hy cố chấp, ích kỷ nhưng điều cô muốn không phải trở thành con chim nhốt trong lòng son, sống trong vinh hoa, phú quý lại mất đi tự do, mơ ước.
Lâm Nghiên Hy đơn giản nghĩ rằng chỉ cần lấy lòng Kiều Lục Nghị, biết đâu anh sẽ suy nghĩ lại để cô trở về khu huấn luyện, sau cùng anh vẫn kiên quyết từ chối, những hy vọng trong cô lụi tàn, niềm vui cũng không còn thấy nữa.
Một bước trở thành Nhị thiếu phu nhân của Kiều gia,