Tại văn phòng của làm việc của Kiều Lục Nghị ở sòng bạc, trong lúc cùng nhau ăn tối, Lâm Nghiên Hy thi thoảng liếc trộm anh, cảm xúc phút chốc liền rối bời.
Cô cứ ngỡ mọi thứ đang diễn ra chỉ là giấc mơ, người đàn ông tuyệt mỹ trước mặt không chỉ là ân nhân cứu mạng, còn là chồng cô.
Thế này, còn hơn cả trúng số!
"Mặt anh sắp bị em nhìn thủng rồi."
Kiều Lục Nghị bất ngờ lên tiếng dù không hề nhìn qua, Lâm Nghiên Hy chột dạ vội đảo mắt tránh né, mặt mũi vì xấu hổ mà đỏ lên.
Thật lòng mà nói, lúc không nhìn thấy mặt anh, lòng dạ Lâm Nghiên Hy còn dễ chịu hơn nhiều, thấy rồi lại đủ thứ cảm xúc chồng chéo lên nhau, lại pha lẫn thêm sự ngượng ngùng.
Kiều Lục Nghị bỗng buông chén đũa xuống, ngước mắt nhìn sang Lâm Nghiên Hy đang cúi đầu, khó tránh thấp thỏm dò hỏi: “Em không quen sao?”
Lâm Nghiên Hy vẫn cúi mặt, thành thật gật đầu: “Phải, có hơi...!vượt xa tưởng tượng...”
“Vậy, em thích hay không thích?”
Đôi môi Lâm Nghiên Hy vừa hé ra, còn chưa kịp nói tiếng nào bất ngờ bị Kiều Lục Nghị vác lên vai.
Đến khi lưng chạm xuống đệm, cô mới ý thức được tình cảnh của hiện tại.
Quan sát nét mặt hoảng loạn lẫn bối rối của Lâm Nghiên Hy, kể cả thân thể đang cố chuyển động muốn bỏ chạy, Kiều Lục Nghị nén cười, chống tay xuống đệm cạnh ngay đầu cô.
Hai mắt Lâm Nghiên Hy mở to không chớp đầy cảnh giác, cả người rụt lại, bờ vai cũng run lên trong vô thức.
Ngày đó, cô mong muốn được nhìn thấy được biểu cảm của Kiều Lục Nghị khi cùng cô thân mật, khi nhìn được lại cảm thấy sợ hãi.
Hóa ra, dù đẹp trai khí chất đến cỡ nào, Kiều Lục Nghị trước mắt Lâm Nghiên Hy ngay giờ phút này vô cùng nham hiểm, gian tà, bi.ến thái.
Bỗng nhiên, cô lại ước không nhìn thấy được vẻ mặt này của anh, hình ảnh người đàn ông dùng biểu cảm dịu dàng nhìn cô trong tâm trí bỗng trở nên xa vời.
Do quá căng thẳng mà Lâm Nghiên Hy quên cả thở khiến hô hấp bị trì trệ, hai mắt trợn to, miệng há hốc dán mắt vào người đàn ông đang quỳ phía trên mình đang thản nhiên cởi áo sơ mi.
Cô hoảng hốt cựa người muốn bỏ chạy, giọng nói run rẩy như sắp khóc đến nơi: “Lục Nghị...!Anh không phải Lục Nghị, Lục Nghị rất ôn nhu!”
Kiều Lục Nghị mỉm cười, bất chợt cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Nghiên Hy, cô liền nằm bất động, tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ anh, mờ ám thì thào: “Đã đủ ôn nhu chưa?”
Lâm Nghiên Hy không có bất kỳ phản ứng nào, mắt nhìn thẳng vào mắt Kiều Lục Nghị, ngay cả mi mắt cũng không chớp.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt anh càng lộ rõ, lần nữa đặt xuống môi cô một nụ hôn, giữ khoảng cách hai chóp mũi vừa vặn chạm nhau, hơi thở rù quến phả trên đầu môi cô: “Thật sự không đủ ôn nhu sao?”
Tâm trí điên đảo, tim đập loạn xạ, dưới là nệm ấm chăn êm, trên là người đàn ông đang khiêu khích giới hạn, Lâm Nghiên Hy