Vốn có tư tưởng sẽ sau khi sáng mắt sẽ trở lại khu huấn luyện một thời gian, thế nên khi đột ngột biết bản thân sắp phải tổ chức hôn lễ liền khiến Lâm Nghiên Hy chưa kịp trở tay.
Tuy vậy, Lâm Nghiên Hy vẫn nhớ rõ lời Tuệ Mẫn và dì Hai nhắc trước đó, hành động Thư Lê càng ngày càng lộ liễu, cô không thể không đề phòng.
Điều Lâm Nghiên Hy nghe được về Kiều Lục Nghị là một kẻ lạnh lùng, đáng sợ nhưng thực tế chứng minh ngược lại, cô thường xuyên bị những lời đường mật của anh dụ rơi vào bẫy, khi toàn thân đã bị phủ đầy mật thì muốn phủi bỏ cũng không có khả năng.
Bên ngoài cửa chính bỗng phát ra tiếng bước chân, Lâm Nghiên Hy theo phản xạ xoay đầu, đúng lúc bắt gặp Tuệ Mẫn và Thư Lê cùng đi vào.
“Ông chủ, thiếu phu nhân.” Cả hai người họ đứng đối diện cách ba mét, dáng người đứng nghiêm như sẵn sàng chờ lệnh.
Đoán Kiều Lục Nghị cố tình gọi họ đến, Lâm Nghiên Hy cũng không tiện chen lời vào.
Điều đáng quan tâm ở đây, Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy vẫn đang mặc đồ ngủ, anh không nói cô cũng không để ý anh rất hay cố ý chọn quần áo ngủ giống cô.
Tuệ Mẫn và Thư Lê từ ngoài nhìn vào dễ dàng nhận ra anh và cô mặc đồ ngủ đôi, cứ như chẳng khác nào đang phô trương cả lúc lên giường cũng là một cặp “tình nồng ý đậm”.
Tư thế của Kiều Lục Nghị không đổi, đưa mắt đến Tuệ Mẫn, nhàn nhạt cất tiếng hỏi: “Váy của vợ tôi là cô cắt?”
Thấy nét mặt cùng giọng nói toát lên sự lạnh lẽo có phần truy xét của Kiều Lục Nghị, Tuệ Mẫn căng thẳng nuốt khan nước bọt, thận trọng đáp: “Dạ phải, vì thiếu phu nhân không muốn mọi người chờ đợi.”
Sắc mặt Kiều Lục Nghị trước sau đều một màu vô cảm, ảm đạm liếc mắt sang Thư Lê kế bên Tuệ Mẫn, giọng nói vốn trầm thêm phần nghiêm trọng: “Dạo gần đây có kẻ muốn nhắm tới vợ tôi, cô biết phải làm gì không?”
Con ngươi Thư Lê hơi run nhẹ khi đối diện với ánh mắt dò xét của Kiều Lục Nghị, miễn cưỡng gật đầu: “Tôi hiểu, tôi sẽ bảo vệ thiếu phu nhân thật tốt.”
Bỗng nhiên Lâm Nghiên Hy có dự cảm không lành, tựa như Kiều Lục Nghị đang che giấu chuyện gì đó, mà ngay cả cô thì anh cũng không có ý chia sẻ.
Mãi cho đến lúc Kiều Lục Nghị đi làm thì Tuệ Mẫn mới dám thở phào nhẹ nhõm, trong bụng cả buổi cứ đinh ninh sẽ bị trách phạt vì dám để Lâm Nghiên Hy ăn mặc “thiếu vải” ở chỗ đông người.
Trái ngược với Tuệ Mẫn, cơn phẫn nộ trong lòng Thư Lê càng lúc càng dâng cao, phải kìm nén về đến phòng riêng mới có thể đấm vào gối mà trút giận.
A Lãng được nghỉ buổi sáng để xử lý những tên gây tai