Hơn mười hai giờ đêm, trong quán bar ồn ào náo nhiệt, A Lãng một mình ngồi trước quầy rượu uống hết ly này đến ly khác.
Đầu tiên, em trai sinh đôi của A Lãng là A Nhĩ đã công khai sống thật với xu hướng giới tính.
Nếu ngay cả A Lãng cũng giống như vậy, công khai rằng mình có tình cảm với đàn ông, không những anh em A Lãng mà danh tiếng của Kiều Lục Nghị cũng bị ảnh hưởng.
Kế tiếp là Hàn Mạt, A Lãng từ lúc chập chững bước vào đời, trải qua cuộc sống khắc nghiệt ở khu huấn luyện để trở thành một người được trọng dụng như hiện tại đều có bóng dáng của Hàn Mạt.
Đồng cam cộng khổ, A Lãng cùng Hàn Mạt vào sinh ra tử có nhau, thân thiết hơn cả người trong nhà.
Nếu chẳng may để Hàn Mạt phát hiện A Lãng là người đồng tính, lại có tình cảm với anh, liệu anh có còn xem cậu là anh em, hay sẽ kỳ thị xa lánh?
Nghĩ đến, không những đầu đau mà trái tim A Lãng cũng đau, bảo cậu dũng cảm đối mặt với vấn đề này, cậu thật sự không dám.
Từ phía sau, một cô gái ăn mặc mỏng manh thiếu vải đến gác tay lên vai A Lãng, cố tình áp bộ ng.ực như sắp trào ra khỏi áo vào cánh tay cậu, buông lời gợi tình: "Anh đẹp trai, thất tình sao? Có muốn vui vẻ quên sự đời một đêm không?"
Trong người đậm hơi men, trong không gian lúc sáng lúc tối, A Lãng xoay đầu nhìn cô gái, xinh đẹp nhưng lẳng lơ, trang điểm hơi đậm nhưng thân hình rất bốc lửa.
Không thể sống thật với chính mình, A Lãng chỉ còn cách tự ép mình vào khuôn khổ.
Nghĩ rồi A Lãng tính tiền, tay ôm người đẹp rời khỏi hộp đêm, đón taxi đến khách sạn gần đó.
Lúc A Lãng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, đầu đau như búa bổ, toàn thân nhức mỏi rệu rã như bị ai tẩn cho một trận.
Ngồi gục đầu một hồi lấy lại tỉnh táo, nhìn quanh một lượt A Lãng mới phát hiện mình ở nơi xa lạ, quần áo lại nằm dưới sàn.
A Lãng hốt hoảng bật thẳng dậy, nửa chừng nhớ lại chuyện tối qua, không muốn cũng phải chấp nhận bởi đây là những gì cậu lựa chọn.
Đi cả đêm không về nhà, lúc A Lãng gặp mặt Hàn Mạt ở sòng bạc đột nhiên cảm thấy chột dạ, còn anh vẫn như thường lệ, dường như việc tối qua cậu nói không hề tác động đến.
Buổi chiều tối như thường lệ, Lâm Nghiên Hy mang cơm tối đến, cùng mọi người ngồi chung một bàn ăn.
Nhìn qua ngó lại một hồi, không hiểu vì sao không khí đặc biệt im lặng, cô ghé tai Kiều Lục Nghị hỏi nhỏ: "Sao mọi người im lặng thế anh?"
Lúc này Kiều Lục Nghị mới nhận ra sự khác lạ, bình thường A Lãng là người nói nhiều nhất trong cả ba, nhưng cả ngày hôm nay chẳng nghe A Lãng nói lời nào.
Liếc mắt sang Hàn Mạt trầm tĩnh, mười mấy năm đồng hành chính là để không cần nói cũng hiểu đối phương nghĩ gì.
Kiều Lục Nghị nhếch nhẹ môi cười ẩn ý, ghé tai Lâm Nghiên Hy thì thầm: "Hàn Mạt với A Lãng có vấn đề."
Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy nhìn nhau, rồi lại cùng đưa