Trong phòng bệnh riêng tại bệnh viện, Lâm Nghiên Hy sau khi kiểm tra không vấn đề được chuyển về phòng riêng.
Sau sự việc xảy ra, biết Lâm Nghiên Hy bị người khác tính kế bắt cóc, Kiều lão gia cùng vợ chồng Kiều nhị phu nhân cũng vội chạy đến bệnh viện xem tình hình.
Tuệ Mẫn và Thư Lê được đưa đến bệnh viện trước đó đã tỉnh lại, bị gọi đến tập họp lấy lời khai về việc xảy ra trong toilet ở nhà hàng.
Phòng riêng trong bệnh viện được ngăn cách thành hai phòng, Kiều Lục Nghị cẩn thận đóng kín cửa phòng Lâm Nghiên Hy đang nằm mới đi đến ngồi xuống ghế ở gian phòng khách.
Anh lướt mắt qua Tuệ Mẫn và Thư Lê, ảm đạm cất tiếng: "Nói."
"Ông chủ." Tuệ Mẫn chủ động lên tiếng trước, sắc mặt nghiêm túc khác hẳn vẻ vô tư thường ngày: "Ngay khi thiếu phu nhân vừa bước vào trong toilet riêng đóng cửa, phía sau gáy em bị đánh mạnh sau đó bất tỉnh.
Mà khi bước vào trong chỉ có ba người, đi sau em là Thư Lê."
Thư Lê quắc mắt nhìn Tuệ Mẫn, như chột dạ mà vội biện minh: "Ý cô nói là do tôi giở trò? Chính tôi cũng bị tấn công, không có bằng chứng đừng đổ hết tội lên đầu tôi!"
Tuệ Mẫn trừng lớn mắt, nghiến răng giận dữ: "Cô..."
"Im đi!" Hàn Mạt bất ngờ lên giọng cắt ngang, Kiều Lục Nghị vì chuyện Lâm Nghiên Hy lúc này đã vô cùng phẫn nộ, hai người họ ở trước mặt đổ lỗi cho nhau chỉ khiến mọi chuyện thêm phiền phức.
Kiều lão gia ngồi cùng vợ chồng con trai ở gần đó, nghe không lọt tai nổi lý do kia.
Ông hừ lạnh một cái, cất giọng đầy quyền lực cất giấu đã lâu: "Đã điều tra được gì chưa?"
Ngay lúc này, A Lãng bước vào chào một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng mới đưa đến tập hồ sơ đến tay Kiều Lục Nghị, báo cáo: "Chủ nhà hàng là họ hàng của Annie, trước đó ông ta đã nhận được số tiền để bồi dưỡng nhân viên quản lý phòng giám sát và người phụ nữ lao công kia."
Ngừng một chút, A Lãng tiếp tục suy luận vấn đề: "Gia đình Annie từ đêm đó đang rao bán biệt, không lý nào lại có số tiền lớn.
Chưa kể phải chi tiền cho những người trong vụ bắt cóc lần này, bao gồm hai kẻ đánh lạc hướng chúng ta và hai kẻ bắt cóc thực sự."
Nói đến đây, A Lãng sực nhớ đến một mấu chốt quan trọng, ánh mắt cậu tự động hướng về Thư Lê, nhấn giọng nói: "Hai kẻ bắt cóc thực sự đó, đều từng xuất thân từ một lò đào tạo sát thủ phi pháp."
Kiều Lục Nghị vừa đọc tài liệu, vừa nghe A Lãng trình thuật.
Xác nhận được mọi chuyện, anh bình thản gấp tài liệu, hướng ánh mắt lạnh lẽo về Thư Lê, ẩn ý cất lời: "Cô luôn nhận mình có năng lực, hôm nay lại để vợ tôi xảy ra chuyện.
Lần này, nếu cô không lôi ra được