Qua một lúc lâu vẫn không nghe ai nói gì, Lâm Nghiên Hy bất an ngẩng đầu, từ Kiều lão gia sang Nhị gia đến Kiều nhị phu nhân đều mang một biểu cảm chứa những cảm xúc khác nhau, thất vọng có, buồn bã có, thấu hiểu và cảm thông cũng có.
Kiều lão gia khẽ mỉm cười ôn hòa, từ tốn cất lời: "Con cái là chuyện trời cho, vậy cho ai thì người ấy hưởng thôi, đừng ép bản thân phải vì người khác."
Nhận được lời hồi đáp quá bất ngờ, bao nhiêu xúc cảm kìm nén của Lâm Nghiên Hy đột ngột dâng trào, chính bởi vì được chấp nhận quá dễ dàng khiến cô không dám tin đây là hiện thực.
Chẳng mấy chốc mi mắt Lâm Nghiên Hy ướt đẫm, viền mắt đỏ hoe rướm nước, cô tự khống chế cảm xúc, kiên định nói ra quyết định trong lòng trước đó.
"Con...!Con không thể làm tròn một bổn phận của một người vợ, con dâu và cháu dâu.
Nhưng cho con xin một điều duy nhất, nếu ông và bố mẹ muốn anh Nghị có con, con chỉ xin được ly hôn để anh có gia đình mới.
Bởi vì con...!không thể chia sẻ tình cảm của anh ấy với người khác."
Nghe đến đây Kiều lão gia bỗng bật cười thành tiếng thoải mái, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Con không thể chia sẻ Lục Nghị với người khác, còn Lục Nghị lại không thể không có con."
Lâm Nghiên Hy bất giác xoay đầu nhìn Kiều Lục Nghị, ánh mắt dịu dàng chứa bao chân tình khiến trái tim cô không ngừng rung động.
Ngay giây phút này, Lâm Nghiên Hy cảm nhận được ở trong lồng kính của Kiều Lục Nghị chưa từng là xấu.
Mất đi tự do, đổi lại từ trước đến nay anh vẫn luôn âm thầm bảo bọc, che chở cô.
Mất đi khả năng độc lập, bù lại anh luôn ở bên cạnh thay cô chống đỡ những khó khăn, thử thách.
Mất đi thứ này, Lâm Nghiên Hy lại được bù đắp vào thứ khác.
Chỉ cần có Kiều Lục Nghị, cô chưa từng phải chịu thiệt thòi.
Kết thúc bữa tối ở dinh thự của Kiều lão gia, Kiều Lục Nghị cùng Lâm Nghiên Hy và bố mẹ anh cũng ra về.
Trước lúc Kiều nhị phu nhân và Nhị gia lên xe, Lâm Nghiên Hy đứng gần tiễn hai ông bà, chợt lên tiếng: "Con xin lỗi."
Nhị gia xoay lại nhìn Lâm Nghiên Hy, mỉm cười an ủi: "Đừng mãi tự trách mình như vậy, đây vốn không phải là lỗi của con."
Kiều nhị phu nhân đứng bên cạnh chồng cũng lén thở dài trong lòng, nhận ra số phận làm người phụ nữ chưa từng dễ dàng, vừa phải lo cho bản thân, lo cho chồng con, còn phải lo đến gia đình chồng.
So với Lâm Nghiên Hy, Kiều nhị phu nhân xem như đã may mắn hơn rất nhiều, tuy khả năng cao sẽ không có cháu nội nhưng ít ra vẫn có người cam tâm tình nguyện dùng cả tuổi trẻ và cuộc đời ở bên cạnh chăm sóc con trai bà.
Kiều nhị phu nhân bước đến vỗ nhẹ vào vai Lâm Nghiên Hy trấn an, thật lòng khuyên nhủ: "Có thể sống một đời bình an khỏe