Nửa đêm nhận được tin báo Lâm Nghiên Hy đã sinh em bé, Kiều lão gia nôn nóng đến mất ngủ, sáng sớm đã vội vã vào viện thăm đứa cháu trời ban.
Tuy không có được cháu cố là con gái, Kiều lão gia vẫn chưa bỏ cuộc, mọi hy vọng của ông giờ đây đều chuyển sang cho Kiều Dương.
Trong phòng, Lâm Nghiên Hy ngồi tựa lưng vào thành giường, đưa mắt nhìn ông bà đang vây quanh cháu.
Vừa nhìn qua Kiều Lục Nghị, cô vừa xót vừa buồn cười, mới một đêm trôi qua trông anh hốc hác không khác gì đã nhiều ngày thức trắng.
"Nghe mẹ nói, anh không bế con lần nào à?" Lâm Nghiên Hy chỉ là hiếu kỳ hỏi, bởi cô cũng đã sớm dự đoán được tình huống.
Kiều Lục Nghị thành thật gật đầu, từ biểu cảm đến giọng nói đều lộ sự bất đắc dĩ: "Nhỏ quá, anh sợ."
Cũng rất khó để trách Kiều Lục Nghị, thân hình anh quá lớn, con lại còn quá nhỏ, nếu sơ ý cũng có thể làm con đau.
Có điều, Kiều Lục Nghị không "kỳ thị" con nhiều như Lâm Nghiên Hy vẫn tưởng.
Theo Lâm Nghiên Hy quan sát, Kiều Lục Nghị rất thích sờ con, lúc thì sờ cái mũi nhỏ, lúc thì sờ bàn tay bàn chân của Kiều Lục Kỳ.
Giống như lúc con trai vẫn còn trong bụng Lâm Nghiên Hy, anh đã hình thành thói quen dùng ngón trỏ cẩn thận sờ bụng cô.
Khi bảo Kiều Lục Nghị trông con, anh sẽ ngồi yên nhìn con, mọi sự tập trung đều thu vào bóng dáng nhỏ dưới tầm mắt.
Anh không thể hiện tình cảm dành cho con quá nhiều, miệng cũng hay nói lời chê bai nhưng qua cử chỉ của anh đều để lộ ra hết thảy.
Hôm Lâm Nghiên Hy được xuất viện, trong lúc đang loay hoay kiểm tra lại đồ đạc, sau lưng cô bỗng vang lên giọng nói của Kiều Lục Nghị.
"Cho bố mẹ, hai người mang về nuôi đi."
Lâm Nghiên Hy vừa buồn cười vừa bất lực, Kiều nhị phu nhân từ khi đón cháu ra đời lúc nào cũng cười nói, nghe lời kia của Kiều Lục Nghị khiến bà càng vui vẻ hơn.
Để Kiều nhị phu nhân bế cháu, Kiều Lục Nghị quay lại chỗ Lâm Nghiên Hy, nửa thật nửa đùa nói: "Về thôi bà xã, anh giao con cho ông bà nội nuôi rồi."
Lâm Nghiên Hy...!thật sự đã cạn lời.
Dù trưởng thành, trong Kiều Lục Nghị vẫn nhen nhóm bản tính trẻ con.
Đối với Kiều lão gia hay bố mẹ anh, Kiều Lục Kỳ là cháu cưng trời ban.
Nhưng đối với Kiều Lục Nghị, Kiều Lục Kỳ đích thực là con ghẻ.
Sau khi Kiều Lục Kỳ được sáu tháng, bố mẹ Kiều Lục Nghị thường xuyên đón cháu về nhà ông bà chơi, mà Kiều Lục Nghị đối với chuyện này cực kỳ ủng hộ.
Kiều Lục Kỳ càng lớn càng lộ ra tính cách hiếu động, suốt ngày nghịch ngợm không ai cản nổi.
Ngay cả dì Hai có nhiều kinh nghiệm trông Nhị gia và Kiều Lục Nghị từ lúc cả hai lọt lòng đến lớn, nhưng gặp Kiều Lục Kỳ thì bà đã tám phần muốn giơ tay đầu hàng.
Căn nhà lạnh lẽo ngày đó sớm đã được phủ đầy ấm áp, sau khi có Kiều Lục Kỳ lại rộn rã tiếng cười đùa của trẻ con.
Đi đâu, đến đâu cũng là niềm hạnh phúc.
Kiều Lục Kỳ được hai tuổi, độ nghịch ngợm có thể khiến người lớn "khóc