Edit: MíttBeta: LinhLan601Vương Xu phải khổ cực giải thích mới làm cho Tống Lẫm bỏ đi ý tưởng trì hoãn việc hôn sự.
Đây quả thật là nói đùa. Chỉ cần một ngày Tống Lẫm và Tề Dục Thục chưa thành thân, tâm của cô đều bay lơ lửng có biết không!
Nếu điều kiện cho phép, lúc này cô thật sự muốn trực tiếp rót mê tình tán cho Tống Lẫm, sau đó khiêng hắn ném lên giường của Tề Dục Thục.
Cuối cùng hai người một kích tất trúng [1], phụng tử thành hôn [2] gì đó, như vậy quá hoàn mỹ.
[1] Một kích tất trúng: Ở đây mang ý nghĩa "một lần ấy ấy, lập tức có bầu" =))))[2] Phụng tử thành hôn: Đại khái là "vì con mà cưới". Nghe Vương Xu giải thích, Tống Lẫm thở dài một hơi.
"Nếu đệ không muốn, ta cũng không bắt buộc. Nhưng mà đệ cũng không còn nhỏ, vẫn nên thu hồi tâm tính, chờ sau khi cập quan, hoàng huynh sẽ an bài hôn sự cho đệ. Đến lúc đó, đệ đừng làm huynh ấy thất vọng."
"Đệ đã biết. Tam ca, hiện tại huynh thật là càng ngày càng dong dài. Quả nhiên là người sắp lập gia thất, không giống với người bình thường nữa rồi."
Vương Xu thấy Tống Lẫm không có ý phản bác lời mình nói, bỗng nhiên có chút đồng tình cho vị trắc phi kia của Tống Lẫm.
Tuy rằng Vương Xu cũng sinh ra ở cổ đại, nhưng sau khi cô tiến vào cục luân hồi, bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên được viện trưởng đặc biệt cho phép đi trước các thế giới đọc sách, tiếp nhận giáo dục hiện đại. Vì vậy, suy nghĩ của cô tương đối phù hợp với tư tưởng của một người hiện đại, nhưng lại bởi vì duyên cớ xuất thân, gặp được những tư tưởng phong kiến cổ hủ, cô cũng sẽ không nổi trận lôi đình, hoặc nóng lòng thay đổi.
Có thể bình tĩnh lý trí mà đối mặt với tất cả, loại tâm tính này cũng là nguyên nhân trợ giúp cô hoàn thành xong 96 nhiệm vụ quan trọng. Chỉ là nhìn thấy nữ tử không được coi trọng như vậy, trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái.
Cho nên cô nói...
"Ca, tuy rằng huynh sắp phải đại hôn, nhưng đối với Bạch trắc phi cũng không thể quá coi khinh. Suy cho cùng thì người ta cũng đã vào phủ nhiều năm."
Tống Lẫm ừ một tiếng, nói một câu mình sẽ để ý đến.
Vương Xu nhiều lời cũng hơi ngượng ngùng, lỡ như lại làm Tống Lẫm cho rằng mình yêu thầm trắc phi của hắn, đó cũng thật quá khôi hài rồi.
Sau khi mọi chuyện chuyển biến tốt, cô tùy ý hàn huyên với Tống Lẫm vài câu.
Trong khi nói chuyện, Vương Xu sẽ vô tình cố ý mà nói tốt cho Tề Dục Thục. Thật ra cô cũng không rõ ràng lắm dạng nữ tử mà Tống Lẫm thích. Bạch trắc phi trong phủ hắn là một nữ tử tri thư đạt lý, tài mạo song toàn, nhưng Tống Lẫm cũng không đặc biệt sủng ái.
Mà ở kiếp trước, khi Tề Mẫn Thục gả cho Tống Lẫm, nàng ấy vốn là một người vô cùng biết ẩn nhẫn, tự biết thân phận thứ nữ của mình. Dù gả vào là thân phận trắc phi, nhưng sau khi vào phủ vẫn luôn đặc biệt cẩn thận, cấp bậc lễ nghĩa, đối đãi với Bạch trắc phi vô cùng đầy đủ, dần dần mới đạt được sự vui vẻ của Tống Lẫm.
Nói cách khác, không phải Tống Lẫm thích Tề Mẫn Thục, mà là Tề Mẫn Thục tận lực biến thành bộ dáng mà Tống Lẫm thích.
Cho tới bây giờ, Vương Xu cũng không cảm thấy Tề Mẫn Thục thật sự thích Tống Lẫm. Mà nhiều hơn là để ý địa vị của mình ở trong phủ.
Nghĩ đến đây, cô tới tìm quản gia, phân phó đối phương đem trà ngon mà mình mới vừa nhận được, đưa đến cho Tề Mẫn Thục một ít.
Chỉ là, dù Vương Xu không có tâm tư gì, nhưng đủ loại hành vi của cô đều làm cho người ngoài cảm thấy vài ý tứ ái muội.....
Đặc biệt là người của Tề phủ. Khi lá trà được đưa tới, lập tức được đưa đến chỗ Tề Lưu thị đầu tiên. Tề Lưu thị nhìn chằm chằm hộp lá trà kia một hồi lâu, cuối cùng mới thong thả ung dung cho người đưa đến chỗ Tề Mẫn Thục.
Sau đó, dù không người nào nói ra, nhưng đãi ngộ của Tề Mẫn Thục ở Tề phủ so với lúc trước tốt hơn không ít...
Chuyện này nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ mừng rỡ như điên.
Nhưng Tề Mẫn Thục lại không cảm thấy cao hứng. Nàng đối với vị Vương gia lấy việc trêu chọc mình làm thú vui thật sự là một chút hảo cảm cũng không có.
Vốn tưởng rằng các vị Vương gia đều sẽ là nam tử ưu tú, có tư thái phong thần tuấn dật, chi lan ngọc thụ, ai biết được lại có người kì quái như thế. Mấu chốt là người này còn quấn lấy mình như âm hồn không tan!
Nếu nói trước đây Tề Mẫn Thục đối với Vương gia còn có tâm kính sợ, thì hiện tại toàn bộ đều bị Dật Thân Vương chà sạch rồi.
**
Hôm nay, Lưu thị mang theo hai tỷ muội đi chùa Bạch Vân ở thành Bắc cầu phúc. Sau khi bái Phật xong, Lưu thị đi theo chủ trì đến thiện phòng thương lượng chuyện quyên tặng, còn hai tỷ muội Tề Dục Thục và Tề Mẫn Thục ở trong chùa đi dạo. Tình huống ở bên ngoài không an toàn bằng trong nhà, nên hai người cũng không dám đi loạn.
Kết quả đang đi dạo, các nàng liền gặp Dật Thân Vương.
Lúc đầu, Tề Mẫn Thục định làm bộ như không quen biết, lôi kéo Tề Dục Thục rời đi. Không nghĩ tới Dật Thân Vương lại mắt sắc phát hiện mình.
"Thật trùng hợp."
Dật Thân Vương cười tủm tỉm chào hỏi.
Đây là lần thứ hai Tề Dục Thục gặp vị Dật Thân Vương này. Nàng vô cùng đoan trang khéo léo hướng về phía Vương gia hành lễ. Trái lại Tề Mẫn Thục thoạt nhìn rất miễn cưỡng.
Thật ra hôm nay đúng là ngẫu nhiên. Vương Xu nghe nói chùa Bạch Vân nổi tiếng xa gần, đặc biệt chạy tới
để ăn mì ở đây, không nghĩ tới vừa vặn gặp được hai người này. Quả nhiên là trời cao ưu ái cho đồ tham ăn như cô không tệ chút nào.
Vương Xu đơn giản hàn huyên vài câu với Tề Dục Thục. Bởi vì gần đây cô hay đến Tề phủ, cho nên cũng thường xuyên thay Tống Lẫm và Tề Dục Thục truyền lời gì đó. Vì vậy mà Vương Xu và Tề Dục Thục có phần thân thiết hơn một chút. Tề Dục Thục quả thực là một nữ tử ngoan ngoãn, đùa giỡn với nàng một chút, nàng cũng có thể đỏ mặt nửa ngày. Tuy rằng rất đáng yêu, nhưng Vương Xu giao lưu với nàng lại rất không được tự nhiên, bởi cần phải bận tâm đến hình tượng. Mà Tề Mẫn Thục lại khác, người này nếu không cao hứng sẽ thực tiếp thể hiện ra sự xem thường.
Nhưng mà tính cách như vậy hẳn sẽ thích hợp với Tống Lẫm đi?
Vương Xu đề nghị ba người cùng nhau đi dạo, Tề Dục Thục vui vẻ tiếp nhận. Tề Mẫn Thục không thể từ chối cũng chỉ có thể đi theo các nàng, chỉ là toàn bộ quá trình đều đi ở phía sau, bộ dáng rất không vui.
Chờ đến trên đường đi, Tề Dục Thục muốn đi nghỉ ngơi, Tề Mẫn Thục cuối cùng kìm nén không được cảm xúc, thừa dịp nơi đây yên ắng, trực tiếp ngả bài với Vương Xu.
"Không biết Vương gia đến tột cùng là có ý gì, thỉnh ngài không cần lại tặng đồ cho dân nữ, dân nữ thật sự là chịu không nổi chuyện như vậy. "
Từ lần trước tặng lá trà, sau này Dật Thân Vương giống như là nghiện, lâu lâu liền tặng đồ cho mình, trước kia mỗi loại đồ vật Lưu thị còn sẽ nhìn đến, hiện tại người gác cổng thu đồ đều trực tiếp hướng về Đào Hinh Viên đem qua.
Mà trong phủ lại là lời đồn nổi lên bốn phía, đều nói là Dật Thân Vương có ý với mình, gần đây ánh mắt Lưu thị nhìn mình lãnh đạm không ít.
Nàng cũng đoán được, Tề gia không có khả năng hai vị tiểu thư đều gả cho hoàng thất, Lưu thị đương nhiên sẽ không vứt bỏ vị trí Vương phi của Tề Dục Thục, nhất định mình là người sẽ bị từ bỏ.
Thật ra nàng không thấy Dật Thân Vương kia hữu ích đối với mình một chút nào. Mà mình lại phải vô duyên vô cớ chịu sự tức giận của Lưu thị, nàng có thể không tức giận sao?
Dật Thân Vương lại sờ sờ cằm, vẻ mặt không thèm để ý.
"Chỉ là vài món đồ mà thôi, không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ.".
Tề Mẫn Thục không thể không nói.
"Dân nữ biết Vương gia ngài đối với dân nữ cũng không có tâm tư gì khác nhưng hành động tặng lễ vật này thật sự là mang đến cho dân nữ quá nhiều phiền toái."
Tưởng tượng đến mấy ngày nay gặp đủ loại nghi kỵ, bọn hạ nhân tung tin đồn nhảm nhí, cùng với Lưu thị mắt lạnh đối đãi, Tề Mẫn Thục cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.
Tồn tại như vậy thật sự là quá áp lực, rõ ràng cái gì nàng cũng không có làm, dựa vào cái gì phải gặp nhiều chuyện như vậy?
Mà Dật Thân Vương lại giống như là có thể đoán được suy nghĩ của mình, đối phương thình lình đặt câu hỏi.
"Nàng cảm thấy mình thật vô tội, cái gì cũng không có làm đúng không?"
Tề Mẫn Thục bỗng nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Xu, muốn làm rõ cô nói lời này rốt cuộc là có ý tứ gì.
"Ta ấy à, những cái khác không có, nhưng ánh mắt lại rất tốt. Ngày đó ta nhìn thấy rất rõ ràng, nàng rõ ràng là chuyện gì cũng không có làm, sau khi nàng nhìn thấy chúng ta ở bên này, mới không cẩn thận rơi vào trong hồ."
Vương Xu cố ý ở ba chữ không cẩn thận càng thêm nhấn mạnh.
"Ta tự nhận mình không có cái mị lực này, làm nàng nhìn thấy đến đứng không vững, nghĩ tới nghĩ lui ta chỉ có thể đem nguyên nhân tính đến trên đầu Tam ca của ta, Tam ca của ta cũng chính là tỷ phu tương lai của nàng......" Vương Xu cười như không cười nhìn nàng.
"Nàng nói xem ta nói có đúng không?"
Tề Mẫn Thục như bị sét đánh, lúc này có chút đứng không vững, tuy rằng cực lực giả trang trấn định, nhưng ánh mắt trốn tránh vẫn bán đứng nàng.
"Dân nữ không hiểu Vương gia đang nói cái gì."
"Nàng có từng nghĩ tới nếu sau khi nàng rơi xuống nước, cứu nàng lên không phải ta, mà là Tam ca của ta cũng là tỷ phu tương lai của nàng, như vậy hiện tại ở trong tình huống này không phải nàng, mà chính là tỷ tỷ nàng, hiện tại nàng cảm thấy có bao nhiêu dày vò, thì nàng ấy cũng có cảm nhận như vậy. Mà cho dù là như vậy, nàng cũng còn muốn làm như vậy sao?"
19/3/2019