Sáng nay nó đưa nhỏ đi học hơi trễ. Vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài…. Mệt quá, tối qua nhỏ bắt nó chở lòng vòng tùm lum, ai dè cô bé nhìn dễ xương zậy mà… nặng ác, đạp muốn còng lưng lun.
Nhỏ vào lớp học… Nó xuống phòng bảo vệ đánh cờ chơi. Ông già này đánh cũng dở thôi, nhưng mà được cái “dễ thương’. Lần nào nó đến cũng có 1 ly càfe ngồi nhâm nhi….
_ Anh đây rồi, đi tìm nãy giờ.
Trang mỉm cười sau 15’ loanh quanh kiếm nó.
Ngước mắt nhìn lên, nó hơi dè dặt.
_ Trang hả… Nghỉ học tip ah`, tìm tui có j` hem.
_ Bộ có chuyện mới được tìm anh sao - Trang nhăn mặt.
Hơi hối hận, nó sợ nhất là thấy kon gái giận dỗi… Nó “khờ” lắm…
_ Oh`… oh`… hem…. Nhưng mà… tui hem đi chơi nữa đâu nghen.
_ Uh, em bit rồi. Anh ra đây chút được hok.
Quay lưng đi trước. Nó đứng lên đi theo… Ông bảo vệ già tặc lưỡi.
_ Chà, quen được cả tiểu thơ nhà Thanh Long. Chú mày cũng “dữ” quá ha.
_ Sao…sao…. Cái j` cơ… - nó há hốc miệng
_ Còn sao trăng j` nữa, chú mày vờ vịt với bác làm chi… Thôi đi ra đi, tiểu thơ mà chờ lâu không khéo lại giận cả bác nữa ấy.
_ …Oh`…oh`… Zạ… đi giờ….
Một bất ngờ hết sức lớn… Vừa dừng lại bên vườn cây sân trường là nó giải tỏa nghi vấn liền.
_ Trang nè…
_ J` vậy anh.
_ Trang là…. là… kon gái nhà Thanh Long hở.
_ Uhm. Anh hok bit hả.
Trời… trời đất… Té ra “người quen”. Nó ngạc nhiên quá ….
_ Vậy… vậy…. cái thằng tóc đỏ…là…
Trang tròn mắt.
_ Anh nói anh Thanh Long hả, ảnh là anh trai em… Anh quen ảnh sao.
_ Oh`… oh`… hem. Tui hem wen….
Cái j` đây chaj`…. sao tự nhiên lại có cái vụ này…. Bối rối quá, nó giả bộ đánh trống… lủng.
_ Mà Trang nói tui ra đây làm j` vậy.
Ngập ngừng một lúc lâu, Trang nhỏ nhẹ.
_ Từ giờ anh… anh… wen em nha.
_ Oh`, thì wen. Tui wen Trang lâu rồi mờ.
Hơi nhăn mặt. Trang lắc đầu.
_ Hok phải… Ý em là… là từ giờ anh làm…. làm bạn trai em nghe.
Ơ…. Bạn trai hả… bạn trai ah`…. Lần đầu tiên có 1 người kon gái nói với nó điều này…… Hem được đâu… Nó…. Nó… nó có… “ấy” rồi….
_ …. Oh`… oh`…. Tui… tui…..
_ Sao…, anh sao….
_ Tui…. Tui…..
Chăm chú từng cử động của nó, Trang thoáng chút bùn.
_ Anh có Huế rồi phải hok.
_ …………..
_ Phải hok.
_ …………….
Lặng yên 1 lúc, Trang nhìn nó.
_ Em bit rồi. Nhưng mà em…… em sẽ hok từ bỏ đâu… Em sẽ chờ anh… Bất cứ lúc nào…
Quay lưng bước đi… nó đứng phía sau ngơ ngác trông theo. Ngượng ngùng nói với lên.
_ Đừng mà, đừng chờ tui. Chờ tui được j` đâu chứ….
_ Kệ em…
Trang hét lớn rồi bỏ chạy ra cổng….
… Nó bit làm j` giờ… Chạy theo ah`…. Không, nó chạy theo làm j`… chạy theo để thấy Trang khóc sao….
Đứng như tượng đá…. Zụ này là sao đây… Sao tự nhiên lại rắc rối vậy nè….
1 lát sau dợm bước đi vào….
_ Bịch….
Sao vậy….. đột nhiên nó té chúi nhủi xuống đất….. Lại chuyện j` nữa vậy…. Đầu óc sao choáng váng thế này….
Gượng mình ngồi dậy trên bãi cỏ, nó vỗ vỗ vào trán…. Trời đất đang quay vòng vòng xung quanh……Đây là lần thứ 3 trong tuần nó bị vậy rồi….
_ Bịch….
Nó ngã lần nữa. Nhưng lần này thì nó nằm lun. Mê man rồi…..
Tỉnh dậy trên 1 chiếc giường toàn màu trắng…. Nó hơi hơi mở mắt ra.
_ Trang hả..
_ Uhm…. Anh tỉnh rồi ah`.
Nhỏ đâu…. Đưa mắt khắp cả căn phòng… Không có… Ở đây chỉ có nó và Trang thôi….. Mà sao… sao mắt Trang đỏ hoe vậy….
_ Trang khóc hả….
_ ………..
Không có tiếng trả lời… Chỉ lặng lẽ gật đầu…… Rồi bất ngờ ôm chầm lấy nó, Trang bật khóc nức nở….
_ Trang…. Trang nè…. Sao vậy….
Nó đỏ mặt ngượng ngùng… Nhỏ mà có ở đây thì chết mất thôi….
Vẫn không trả lời…. Trang nấc từng tiếng thật lớn trên vai nó. Chầm chậm gỡ tay cô bé ra. Nhưng bỗng nó dừng lại…. Nó vừa thoáng thấy có cái hồ sơ ghi tên nó trong chiếc túi xách sau lưng Trang.
Mặc cho cô bé úp mặt rơi lệ ướt cả bờ vai mình, nhè nhẹ nó với lấy cái hồ sơ….. Bệnh án hả…. Để coi thử coi….
_ Ơ…. Anh…. Anh lấy khi nào vậy….
Trang vừa ngước mắt lên, hốt hoảng khi thấy nó buông tờ bệnh án rơi xuống đất. Đôi mắt thẩn thờ… Hậu quả của 1 thời phiêu bạt, của 1 thời đổ máu….. Nó bị…bị nhiễm trùng máu…. Lâu dần đã biến thành ung thư rồi…..
…….Ung… ung thư máu hả….. Hình như ung thư là sẽ… sẽ chết…. Hình như… ung thư không chữa được….
_ Anh… anh đừng lo mà… sẽ có cách thôi mà….
_ ……….
5’… 10’…. 20’…. Nó không nói j` cũng như không còn