Xuống tới phòng khách, nó thấy ông chủ đang Trả tiền cho Nguyên và Phong, cả hai thằng có vẻ thích thú lắm, chắc tụi nó mới ‘’chém đẹp’’ ổng, cái phong bì ổng đưa nhìn oách ghê.
Trước cổng căn biệt thự khổng lồ trên đường Hoàng Văn Thụ, ba thằng nhok đang hăm hở cười đùa, trong đó một thằng đội nón nghiêng nghiêng, một thằng có vẻ điềm đạm, còn một thằng đi… chân không. Thằng nhok đội nón lên tiếng trước.
_ Khui phong bì ra coi mày, nhiu trong đó zậy.
_ Hok bit nữa, thấy ổng giàu quá tao đòi 2 triệu - Phong vừa hí hửng vừa xé ‘’bao’’
Thằng này tham quá, công 3 người 1 ngày mà dữ zậy, nó nghĩ thầm.
_ Trời đất quỷ thần ơi, 5… 5 chai.
_ Đâu… đâu, đưa coi coi.. - nó và Nguyên lật đật quay sang
Mẹ ơi,… đúng 5 chai không thiếu, 10 tờ polime 500 còn gì. Cha đại gia này sộp quá, tính ra thằng cũng hơn chai rưỡi chứ đâu ít. Chèng ơi, mới có 1 ngày mà kiếm được chừng này, làm 1 tháng chắc tụi nó đủ tiền… mua nhà quá.
_ Tao thấy ‘’mết’’ cha nội này quá, ước gì ngày nào ổng cũng thuê mình ha - Nguyên mơ tưởng.
Nó nhăn mặt.
_ Xa vời quá mày, mà giờ ‘’nhà giàu’’ rồi tụi mày tính làm gì đây.
_ Tao cũng hok bit nữa - Phong - Chắc tao mua cho Trúc cái xe đạp để đi học, xe em ‘’cà tàng’’ quá rồi.
Uh, cũng đúng, nhưng mà nhờ cái xe cà tàng đó Phong mới quen Trúc chứ bộ. Nhà Trúc nghèo lắm, ba Trúc chết trong một ngày mưa gió thật to…. Hôm đó, sau khi lượm đầy một bao ni lon và giấy vụn, ông đi về nhà. Ngang qua hồ Xuân Hương, thấy dưới đập dập dềnh một kon búp bê còn mới nguyên, chắc ai mới rớt mà không dám lượm. Nhớ tới đứa kon gái đáng thương ở nhà, 7 tuổi rồi mà chưa một lần bit tới cái gọi là đồ chơi, ông leo xuống lượm một cành thông cố khều kon búp bê vào bờ. Nhưng dòng nước xoáy quá, người ta đang xả đập. Dòng chảy cứ liên tục đẩy kon búp bê sát vào bờ rồi lại cuốn ra xa, cố nhoài người ra chút nữa, bỗng ông hụt chân trượt xuống. Vậy là dòng nước mang ông ra đi, ngày hôm sau người ta vớt được xác ông mang về, ông nằm đó mà không bao giờ đứng dậy nữa, để lại mẹ con Trúc bám víu nhau sống trong cái xóm ‘’cầu đá’’ này.
Cùng năm đó Trúc được nhận vào trường Tình Thương. Học giỏi, ngoan ngoãn, tới năm cấp 3 Trúc được nhận học bỗng trong trường Phù Đổng. Vậy là ngày ngày Trúc đạp xe đi học, chiếc xe của mẹ để lại đã cũ quá rồi, hư hoài, mà chính cái hư hoài đó đưa đẩy Trúc gặp Phong, thằng nhok sửa xe đầu xóm, mất mẹ có cha mà cũng như không. Sáng Trúc đi học, tối thay mẹ bán càfê ở đầu đường. Những đêm ngồi quán nhìn qua thấy Phong vắng khách, Trúc im im… tháo dây sên xe rồi dắt qua nhờ Phong sửa dùm. Tiền công là ly… đen đá có khi mấy điếu thuốc. Hai đứa quen nhau từ đó.
Nó bùi ngùi hem muốn nhắc lại nỗi bất hạnh của cả hai.
_ Uhm, zậy cũng hay.
_ Còn mày sao - Phong hỏi Nguyên.
_ Tao hả, chắc mua dàn tôn mới về nhà thay, mái nhà tao mục hết rồi, mỗi lần mưa thì nằm giường …che dù mà ngủ.
_ Mai nghỉ mày đi mua lun đi rồi tụi tao phụ thay cho - nó
_ Vậy mày thì tính lấy tiền làm gì - Nguyên
_ Cũng… chưa bit nữa
Về nhà nấu cơm ăn uống xong ba đứa vác vai nhau ra ngã ba sửa xe. Trong khi chờ khách tụi nó zô quán Trúc ngồi, Phong và Nguyên lôi bộ cờ tướng ra đánh. Cái đầu thằng Phong chiến lắm nó đánh hay cứ như mấy ông già ngoài chợ vậy, vì thế nó chấp Nguyên hẳn một Pháo một Mã. Còn nguyên cũng đâu hiền gì, nó cũng chấp lại thằng Phong kon…. Trúc chứ bộ. Ba đứa vừa chơi vừa cãi lộn chí chóe, thằng Nguyên đánh ăn gian quá trời, nó cứ rình rình thằng Phong hok để ý là lén lén bốc kon cờ của thằng Phong bỏ ra ngoài làm như nó mới ăn được vậy, may mà Trúc phát hiện mấy lần. Đã vậy nó còn ‘’chày cối’’ ghê lun, lúc thằng Phong đẩy hết quân sang sông chuẩn bị hạ màn thì Phong tá hỏa, chèng ơi cái thằng khỉ Nguyên này nó… giấu mất tiêu kon Tướng rồi, bit chiếu cái gì đây trời. Zậy là hai thằng bắt đầu ỏm tỏi cả lên.
Nó thì từ đầu tới giờ vẫn chỉ ngồi phiêu lãng bên ly càfê, cầm điếu jet rít một hơi dài phun ra làn khói dày đặc. Hình như nó đang suy tư cái gì đó, hai thằng bạn nó ít ra đều có chổ dùng tiền có ích, còn nó. Lần đầu tiên có số tiền dư, nó chẳng bit làm gì cả, không có ai để nó chăm lo, ăn chơi thì phung phí quá… bùn ghê. Đột nhiên nó đứng bật dậy.
_ Anh mượn xe 1 lát nha Trúc.
_ Anh lấy đi, mà anh đi đâu vậy.
Nguyên nhăn răng cười, chen vô
_ Nó đi mua đồ ăn cho anh đó.
_ Ăn cái này nè.
Nó chìa cùi chỏ rồi dắt chiếc xe đạp cũ kỹ ra đường leo lên phóng một mạch, một ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu nó. Ý nghĩ này liên quan đến một nơi trong quá khứ. 15’ đạp xe, nó dừng lại trước cổng tu viện Mến Thánh Giá, nơi mà 19 năm trước người ta tìm thấy nó. Vẫn cái cổng sắt ngày ấy, vẫn cái sân nó từng chạy nhảy chơi đùa, vẫn bức tượng Chúa đứng giang tay mà mỗi đêm nó vẫn đứng dưới chân đọc kinh. Mọi thứ chưa thay đổi, thân thương quá, nó lặng nhìn mọi thứ, một thời tuổi thơ êm đềm trở về.
Lát sau nó đi qua quán tạp hóa bên kia đường, nó mua một cái phong bì, nhờ bà chủ quán viết vài câu gì đó rồi trở ra. Nó móc bóp bỏ 3 tờ polime 500 vào, dán lại, nhè nhẹ leo qua cổng đút vào khe cửa.
Đột nhiên một sơ đi ngang qua trông thấy nó, nó vụt nhảy qua cổng dắt xe chạy một mạch. Bà sơ đi lại phía nó vừa đứng, thấy dưới khe cửa lòi ra một góc phong bì, bà cúi xuống nhặt lên rồi đem vào nộp sơ trưởng.
Tại căn phòng chính thư viện, các sơ đứng xung quanh, bà Trùm đứng giữa bóc phong bì ra, bên trong là 1triệu rưỡi cùng mảnh giấy nhỏ ‘’đứa kon thừa của đời’’. Bàng hoàng, các sơ nhớ đến đứa bé đi tìm cha mẹ ngày nào, nó đã trở về rồi, có lẽ giờ đây nó đã trưởng thành. Bà Trùm rưng rưng nước mắt, một vài sơ bật khóc nức nở.
Nó quay lại quán trong một niềm vui là lạ, cảm giác bình yên nơi mái nhà tuổi thơ vẫn đang phảng phất trong nó. Nó bít chai rưỡi của nó chẳng là gì cả, nhưng chừng đó là tất cả số tiền nó có, nó mún làm một cái gì đó tốt cho đời.
_ Đồ ăn tao đâu mày - Nguyên lên tiếng khi thấy nó dắt xe vào
Nó đang vui
_ Để mai đi.
_ Mai mày dẫn tao đi ăn hả
_ Hem, mai tao đi mua …vé số coi trúng hem đã - nó cười hìhì
_ Zậy thôi cám ơn lun, chờ mày trúng chắc tao ‘’theo chân Bác’’ lâu rồi.
Phong hất hàm với thằng Nguyên
_ Thôi, thằng Nguyên zô tính tiền càfê đi rồi còn về
_ Mắc gì mày.
_ Mày đánh cờ thua còn tính xù hả, 12 – 1 rồi còn đòi gì.
_ Nhưng mà…
_ Nhưng nhị gì, trả tiền đi, nhây nhưa tao nói em Trúc lấy gấp đôi giờ.
Nguyên tính tiền mà mặt mày rầu rầu. Ba đứa thu gom đồ đạc về nhà. Nó thấy vui vui trong người, chu mỏ huýt gió một bài, Phong hứng chí lên hát nhịp theo, còn thằng nguyên thì bày đặt tài lanh.
_ Để tao hiphop cho, tao thấy trên tivi người ta nhảy đẹp lắm.
Nói rồi nó nhảy nhót như thằng… khùng
_ Thôi đi, mày nhảy như….. ngựa ah’, cái này mà hiphop gì - nó phì cười
_ ah, bày đặt chê hả, nhìn tuyệt chiêu nè.
Nói rồi Nguyên nhún chân lộn ngược một phát ra sau. Tưởng gì chứ, té ra tuyệt chiêu của thằng Nguyên là búng người ngược ra sau rồi mất thăng bằng…. tông cái rầm zô cây cột điện gần đó. Cái đầu nó sưng 1 cục to như trái ổi Sài Gòn.
_ Hahaha… - Phong và nó cười chảy nước mắt
Nguyên mếu máo
_ Hok thấy thương sao còn chọc quê nữa hả.
_ Cho chừa cái tội lanh chanh, đáng kiếp - Phong cười.
Trên kon đường về xóm, có ba thằng nhok đang bước đi. Một đứa vui vẻ huýt sáo, một đứa hát hò nhịp theo, còn một đứa mặt mày… bùn thiu.
Hôm sau, Nguyên thức dậy đầu tiên, đi đánh răng xúc miệng rồi chạy thể dục. Đến lúc Phong và nó tỉnh giấc thì Nguyên lò dò về, tay xách mấy cây mía to đùng.
_ Đâu ra ah mày - Phong ngáp ngủ
_ Mua chứ đâu.
_ Xạo mày, sáng sớm ai bán à mua - Phong
_ Mày hok tin thì thôi - Nguyên giận giận
Còn nó thì cứ im im dòm Nguyên. Nghi lắm, thằng này đâu mà tốt dữ vậy. Mà sao cái ống quần nó mất một miếng zậy nè…. Thôi rồi, đảm bảo sáng nay nó chạy thể dục rồi leo rào zô nhà ông Năm râu bẻ trộm đây. Cả khu này chỉ có nhà ổng là có bụi mía thôi, chắc đang lui cui vặt mía thì bị kon chó nhà ổng chạy ra ‘’xin’’ miếng quần. Thằng này cũng chịu ‘’hy sinh’’ ghê.
_ Làm gì nhìn tao kĩ vậy mày, có ăn hok - Nguyên quay qua nó
Nó nhìn cái quần Nguyên mà cố nhịn cười.
_ Ah`… ăn,